Chương trước
Chương sau
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, chiêu kiếm của Diệp Quân đánh tan hoa sen màu đen đáng sợ kia, một thanh kiếm đâm thẳng vào giữa chân mày của Mạt Ách.



Diệp Quân dùng kiếm kéo Mạt Ách kia đi xa khoảng chục nghìn trượng mới dừng lại.



Thiên địa yên tĩnh như đã chết.



Mạt Ách nhìn Diệp Quân với vẻ khó tin: “Ngươi…”





Diệp Quân lại chém ra một kiếm.



Xoẹt!



Mạt Ách thần linh cứ thế bị đánh tan!







Diệp Quân xoay người nhìn hai thần linh trên bầu trời kia: “Người tiếp theo”.



Nói xong, hắn thoáng im lặng, sau đó mới nói tiếp: “Cùng ra tay cũng được”.



Mọi người: “…”

Xung quanh hoàn toàn trở nên yên tĩnh.



Cùng ra tay?



Ngông cuồng?



Nếu là trước đây chắc chắn mọi người sẽ cho rằng Diệp Quân ngông cuồng, không biết trời cao đất rộng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.



Nhưng lúc này…



Mạt Ách kia vừa bị chém chết đấy!



Lúc Diệp Quân đánh tan Mạt Ách kia, đầu óc tất cả mọi người của bốn gia tộc đều trở nên trống rỗng, bọn họ cho rằng đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng, nhưng chuyện này lại diễn ra ngay trước mặt bọn họ.



Giết chết thần linh!



Dù đây chỉ là một phân thân nhưng đó vẫn là thần linh đấy!



Lúc này, tín ngưỡng của cao thủ bốn gia tộc đều đang dần sụp đổ.



Hai vị thần linh trên bầu trời đưa mắt nhìn xuống Diệp Quân, thật sự thì lúc này bọn họ cũng rất kinh ngạc, vì bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng Diệp Quân này còn có ba sức mạnh huyết mạch. Đương nhiên nếu Mạt Ách không khinh địch mà sử dụng thần thông cảm nhận ngay từ đầu, thì ông ta đã có thể cảm nhận được huyết mạch đặc biệt của Diệp Quân rồi.



Đương nhiên đó cũng là vì Diệp Quân biết che giấu, giấu đến thời khắc mấu chốt mới để lộ ra…







Nữ thần linh đột nhiên nhìn người đàn ông bên cạnh: “Ông lên hay là ta đây?”







Người đàn ông không nói gì mà tiến lên một bước, sau bước chân này, một vòng xoáy ánh sáng màu đen chợt xuất hiện dưới chân ông ta.







Ở phía xa, giọng nói của Mộc Nguyên lại vang trên trong đầu Diệp Quân một lần nữa: “Triệu Võ”.







Diệp Quân cười khẽ: “Cái tên cũng giống con người đấy chứ”.







Mộc Nguyên nói: “Ở thời đại Thần Nhất, bọn họ vốn chỉ là người bình thường, sau đó vì đi theo Thượng Thần học được chút bản lĩnh nên dần vứt bỏ nhân tính, vì thế tự xưng là thần. Hầy, đều là một đám người quên mất ý nguyện ban đầu”.







Quên mất ý nguyện ban đầu!







Diệp Quân chậm rãi nhắm mặt lại, bây giờ hắn vẫn còn nhớ một câu cô cô váy trắng từng nói với hắn: Ý nguyện ban đầu không thay đổi thì sẽ có thể vô địch.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.