Chương trước
Chương sau
Diệp Quân mỉm cười, nói: "Kiếm tu chúng ta coi trọng tâm cảnh nhất, nên con đừng suy nghĩ nhiều nữa, đừng nghĩ lung tung, tất nhiên, nếu thật sự không thể chịu được mà suy nghĩ lung tung thì phải nói ra".



Lâm Bảo Mỹ nhìn Diệp Quân: “Con hiểu ý của sư phụ, đối với sư phụ mà nói, giúp đỡ con và bà nội chỉ là một việc hết sức dễ dàng, nhưng đối với con mà nói thì không phải như vậy, trong sách nói: ‘Trên đời này không có ai mắc nợ bạn, nhưng nếu bạn mắc nợ người khác thì cũng đừng coi thường nó’, Vì vậy, con sẽ cố gắng tu luyện, con sẽ báo đáp sư phụ”.



Diệp Quân bật cười, sau đó nói: "Nếu một ngày nào đó cần tới sự giúp đỡ của con, ta nhất định sẽ không khách khí với con đâu”.



Lâm Bảo Mỹ nghiêm túc nói: “Cứ quyết định như vậy!”





Diệp Quân cũng nghiêm túc nói: “Chốt kèo”.



Lâm Bảo Mỹ cười toe toét: “Con đi tu luyện đây”.



Nói xong, cô bé xoay người đứng dậy, ngự kiếm bay thẳng lên trời cao.







Lúc này, Mộc Nguyên xuất hiện ở bên cạnh Diệp Quân, ông ta nhìn bầu trời, nhẹ giọng nói: “Thiên phú của đứa bé này và Cẩu Đán thật đáng sợ”.



Thật đáng sợ!



Ông ta đã từng gặp rất nhiều thiên tài trong thời đại Thần Nhất, nhưng dù vậy, ông ta vẫn cảm thấy tài năng của hai đứa trẻ này thật đáng sợ.



Đặc biệt là bây giờ, hai đứa trẻ này còn đang đi theo Diệp Quân - một thiên tài tuyệt thế.



Diệp Quân mỉm cười, sau đó nói: "Bên ngoài thế nào rồi?"



Mộc Nguyên thu hồi ánh mắt, sau đó nói: “Tới rồi”.



Tới rồi!



Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Nằm trong dự liệu”.



Mộc Nguyên trầm giọng nói: "Bọn chúng đi tới Võ Tông”.



Võ Tông!



Diệp Quân yên lặng.



. . . .



Võ Tông.







Huyền Âm nhìn đám cường giả Vương tộc trước mặt, trầm mặc không nói gì.







Mục đích chuyến đi lần này của Vương tộc rất đơn giản, hy vọng Võ Tông có thể giúp đỡ tìm Diệp Quân, Võ Tông là một thế lực địa phương, nếu chịu giúp đỡ thì việc tìm được Diệp Quân chỉ là một chuyện đơn giản.







Phía dưới, Vương Tông nhìn Huyền Âm: “Không biết Huyền tông chủ suy tính như thế nào?"







Huyền Âm cười nói: "Vương tông chủ, Huyền Âm ta không muốn nhúng tay vào chuyện này”.







Vương Tông cau mày, sau đó đứng dậy, trịnh trọng nói: "Nếu Huyền tông chủ bằng lòng trợ giúp, Vương tộc ta nhất định sẽ khắc ghi trong lòng, về sau nhất định sẽ báo đáp”.







Đây cũng coi như một lời hứa hẹn.







Huyền Âm cười nói: "Vương tông chủ, Huyền Âm ta không muốn tham gia”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.