Chương trước
Chương sau
Người đàn ông áo trắng thành thật gật đầu.



Ông lão nhìn chằm chằm người đàn ông áo trắng, gằn từng chữ: “Đạo lão nhân... ngươi... chưa từng nghe đến cái tên này thật sao?"



Thấy ông lão sắp nổi giận, người đàn ông áo trắng hơi do dự, sau đó nói: "Đột nhiên nhớ ra rồi, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu".



Ở bên cạnh người đàn ông áo trắng, khóe miệng người phụ nữ váy trắng hơi nhếch lên, bà ấy liếc nhìn người đàn ông áo trắng, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng.





Ông lão cũng không dễ bị lừa như vậy, ông ta trầm giọng nói: "Chỉ mới mấy năm trôi qua, sao thế giới bên ngoài lại không còn truyền thuyết về Đạo lão nhân ta nữa chứ?"



Người đàn ông áo trắng cười nói: “Bọn ta chỉ tới đây đi dạo một vòng, vô tình quấy rầy, xin thứ lỗi”.



Ông lão cười nói: “Vào sư môn của ta, có thể gặp được Đại Đạo”.







Người đàn ông áo trắng lắc đầu, từ chối một lần nữa.



Nụ cười trên mặt ông lão dần dần biến mất: “Người trẻ tuổi, ngươi có biết ngươi vừa từ chối gì không?”



Người đàn ông áo trắng hơi bất đắc dĩ, ông ấy quay đầu nhìn về phía người phụ nữ váy trắng ở bên cạnh.



Người phụ nữ váy trắng nhún vai, tỏ vẻ bất lực.



Người đàn ông áo trắng lắc đầu cười.



Ông lão hơi tức giận, mấy người cho rằng Đạo lão nhân ta là nhân vật ở cấp bậc gì? Năm đó ta cũng là nhân vật làm rung chuyển trời đất, bây giờ chủ động thu nhận hai ngươi làm đệ tử, nhưng hai ngươi ba lần bảy lượt từ chối, lại còn bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, đúng là không biết trời cao đất dày là gì!



Ông lão lạnh lùng hừ một tiếng, một luồng sức mạnh vô hình bao phủ lấy hai người bọn họ, ông ta vốn định cho hai người trẻ tuổi này biết thế nào là lễ độ. Tuy nhiên, khi sức mạnh của ông ta bao phủ lấy hai người, ông ta lập tức sững sờ.



Bởi vì hai người trẻ tuổi trước mắt không bị ảnh hưởng chút nào.



Ông lão thầm sửng sốt: “Các ngươi…”



Người đàn ông áo trắng cười nói: “Đã quấy rầy rồi”.



Nói xong, ông ấy xoay người rời đi cùng người phụ nữ váy trắng ở bên cạnh.



Đạo lão nhân đột nhiên nói: “Khoan đã”.



Người đàn ông áo trắng xoay người nhìn về phía Đạo lão nhân, Đạo lão nhân khẽ cười nói: “Không ngờ ta lại nhìn nhầm”.



Người đàn ông áo trắng ngẫm nghĩ, sau đó nói: "Hai người bọn ta tới đây chỉ đi dạo, nếu lỡ quấy rầy thì xin thứ lỗi”.







Đạo lão nhân nhìn chằm chằm người đàn ông áo trắng: “Nếu ta không thứ lỗi thì sao?”







Người đàn ông áo trắng cau mày.







Lúc này, người phụ nữ ở bên cạnh đột nhiên lật tay ấn mạnh.







Ầm!







Đạo lão nhân quỳ thẳng xuống, không thể động đậy.







Đầu óc Đạo lão nhân trống rỗng.







Người phụ nữ váy trắng nhìn Đạo lão nhân: “Ta đã nể mặt ông lắm rồi đấy”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.