Chương trước
Chương sau
Diệp Quân hỏi: “Nếu ta từ chối thì sao?”



Ông lão cười đáp: “Đường ai nấy đi”.



Diệp Quân nghiêm túc nói: “Bây giờ tu vi của ta bị áp chế, không có bất cứ sức chống cự nào, thật đấy”.



Ông lão bình tĩnh nói: “Đạo hữu cứ đùa, Vũ Hoá Tông ta luôn thân thiện với người khác, chưa từng làm chuyện thừa nước đục thả câu”.





Diệp Quân nhìn chằm chằm ông lão: “Ta thật sự không có lá bài tẩy nào cả”.



Ông lão nói: “Đạo hữu vẫn tức giận vì chuyện trước đây ư? Nếu thế thì lão hữu xin đại diện Vũ Hoá Tông xin lỗi cậu…”



Mọi người: “…”







Diệp Quân cười khẽ: “Đạo hữu, ông hành động không theo lẽ thường gì cả!”



Ông lão nhỏ giọng thở dài: “Ta biết trong lòng đạo hữu thấy nghi ngờ, đó cũng là bình thường, nếu là ta thì ta cũng thế. Nhưng xin đạo hữu tin tưởng, lần này lão đạo sĩ đến đây không hề có chút ác ý nào cả, một là muốn nói xin lỗi, hai là thành tâm mời đạo hữu gia nhập Vũ Hoá Tông”.



Diệp Quân lắc đầu: “Ta không có hứng thú gia nhập Vũ Hoá Tông”.



Ông lão gật đầu: “Được”.



Dứt lời, ông ta đột nhiên nhìn về phía Tần Tuyết bên cạnh, thấy ông lão nhìn mình, Tần Tuyết khẽ run, sắc mặt hơi tái.



Ông lão bình tĩnh nói: “Ta giao người này cho đạo hữu xử lý”.



Dứt lời, ông ta trở tay đè xuống.



Ầm!



Tần Tuyết lập tức bị trấn áp, không chỉ có thế mà đan điền của cô ta lúc này cũng vỡ tan, tu vi không còn.



Hoàn toàn trở thành một kẻ vô dụng.



Sắc mặt Tần Tuyết tái mét, cô ta ngã xuống đất như một vũng bùn.



Còn ông lão thì không thèm nhìn cô ta lấy một cái, chắp tay với Diệp Quân: “Vũ Hoá Tông ta luôn hoan nghênh đạo hữu đến làm khách”.



Dứt lời, ông ta xoay người dẫn theo mọi người biến mất ở cuối chân trời.



Diệp Quân im lặng.



Không thể không nói, hành động của ông lão này khiến hắn hơi bất ngờ.





Hắn đã chuẩn bị gọi mấy người tỷ tỷ và Mộc Nguyên ra liều mạng một trận rồi, mà ông lão này lại giở trò như thế, thật sự khiến hắn thấy bất ngờ.



Diệp Quân không nghĩ nhiều nữa, hắn nhìn Tần Tuyết ở cách đó không xa, Tần Tuyết mặc váy trắng nằm xụi lơ dưới đất, lúc này cô ta đã coi như tàn phế.







Đương nhiên dù tu vi của cô ta vẫn còn cũng không thể mang đến uy hiếp gì cho hắn được.







Tần Tuyết nhìn Diệp Quân, cười giễu cợt: “Thì ra ta mới là một vai hề”.







Diệp Quân không nói gì mà đi về phía xa.







Tần Tuyết nhìn Diệp Quân đang đến gần, cô ta chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng sau đó, cô ta cau mày, vì cô ta phát hiện Diệp Quân lại đi vòng qua người mình rồi đi về phía xa.







Tần Tuyết ngây người, sau đó cô ta hỏi: “Tại sao?”







Diệp Quân không dừng lại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.