Hắn vung chân đá văng cánh cửa hà, nhìn thẳng vào mắt bà lão đang hấp hối: “Ta cứ nhúng tay vào chuyện này đấy”.
Bà lão ngẩn ra: “Nhưng A Nan...”
Thanh niên phẩy tay: “Chẳng là cái thá gì cả!"
Chẳng là cái gì cả.
Khi nãy, hắn đi một mình trên đường, sau đó vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, mình thật sự không có cách nào khác sao?
Là không thể cứu, hay là không dám?
Nếu thật sự là không thể thì hắn đã yên lòng.
Nhưng nếu là không dám…
Tại sao lại không dám?
Sợ đệ tử A Nan của Thần Nhất trong truyền thuyết kia ư?
Bây giờ mình là ai?
Là người thừa kế của Thần Nhất!
Với thân phận này, mình cần phải sợ một vị nguỵ thần à?
Mục tiêu của mình là gì?
Là thiết lập một trật tự hoàn toàn mới!
Là vô địch Kiếm Đạo!
Nếu ngay cả một người cũng không dám cứu thì thành lập trật tự vũ trụ, vô địch Kiếm Đạo kiểu gì?
Vừa muốn thành lập một trật tự chưa từng có, vừa muốn vô địch Kiếm Đạo, sao có thể nhút nhát sợ sệt, vâng vâng dạ dạ được?
Chuyện bất bình trên thế gian này, gặp phải chuyện nào thì nhúng tay vào chuyện đó.
Nếu có nhân quả thì cứ để cha gánh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3306790/chuong-2827.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.