Chương trước
Chương sau
Bà lão lắc đầu: “Không, đây là trừng phạt”.



Diệp Quân nhíu mày: “Trừng phạt?"



Bà lão mỉm cười: “Xem ra ngươi cũng không biết về nơi này”.



Diệp Quân gật gù: “Đúng là vậy”.



Bà lão: “Ngươi đến từ bên ngoài, hẳn là biết A Nan?"





Diệp Quân lắc đầu: “Không biết”.



Bà lão nhìn hắn hồi lâu mới chậm rãi nói: “Những ai sinh ra ở thị trấn Hạo Nhiên này đều phải tuân theo một quy luật: không được phép rời khỏi nơi đây, không được phép tu hành. Nếu tu hành sẽ bị nguyền rủa, không sống quá trăm năm”.



Diệp Quân nhíu mày: “Do Thần Nhất để lại?"







Bà lão lắc đầu: “Không”.



Diệp Quân càng không hiểu: “Vậy đó là?"



Bà lão nhìn xoáy vào hắn: “Thần Nhất để lại phong ấn là để bảo vệ nơi này, nhưng nguyền rủa thì là do một trong nhiều vị thần khác dưới trướng - A Nan”.



A Nan.



Diệp Quân nhíu mày.



Bà lão khẽ cười: “Xem ra ngươi cũng không biết gì nhiều về Thần của chúng ta”.



Diệp Quân chỉ nói: “Đúng là chỉ biết một chút chứ không nhiều”.



Bà lão: “A Nan này sở hữu sức mạnh đứng thứ ba trong các tín đồ của Thần, cũng xuất thân từ nơi này”.



Diệp Quân thắc mắc: “Tại sao ông ta lại đặt nguyền rủa ở đây?"



Bà lão lắc đầu: “Ta không biết”.



Bà chậm rãi nhắm mắt lại: “Thị trấn này nhờ có Thần Nhất mà trở thành miền đất lành, người sinh ra ở đây đều có thiên phú dị bẩm, trời sinh có thể tu luyện. Nhưng vì lời nguyền của A Nan mà bất kỳ ai tu luyện đều không sống quá trăm tuổi, chỉ có một con đường chết”.



Diệp Quân nhìn bà: “Vậy bà...”



Đối phương nói: “Ba ngày nữa là tròn trăm”.



Diệp Quân rơi vào im lặng.



Bà lão hỏi: “Ngươi muốn đưa Lâm Bảo Mỹ đi đúng không?"



Hắn gật đầu: “Ta có ý định này”.



Bà lão: “Để nó tu luyện là đang hại nó”.



Diệp Quân: “Nếu cô bé đi cùng ta, có lẽ ta sẽ có cách giải trừ nguyền rủa”.







Bà lão nhìn xoáy vào hắn: “Chứng minh cho ta xem”.







Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi rồi vươn tay, để từng luồng Tổ Nguyên bay ra, xâm nhập vào cơ thể bà lão theo một cái ngoắc tay.







Một khắc sau đó...







Hai mắt bà lão trợn ngược, cả người run rẩy, máu trào ra từ khóe miệng.







Diệp Quân nhíu mày khi nhận ra Tổ Nguyên trong người bà đã biến mất, mà cơ thể bà đang không ngừng trở thành màu đen.







Chuyện gì thế này? Diệp Quân nhăn mặt nghĩ.







Một hồi sau, bà lão bỗng hít vào một hơi, khó nhọc nói: “Vô dụng thôi. Tổ Nguyên cũng không kháng lại được sức mạnh nguyền rủa kia”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.