Lúc này, Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn, có một cô bé đứng cách đó không xa.
Lâm Bảo Mỹ!
Lâm Bảo Mỹ đứng bên cạnh, cầm một cái rìu trong tay.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Muội tới giúp ta sao?”
Lâm Bảo Mỹ chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân, cô bé nhìn Diệp Quân: “Rất nghiêm trọng sao?”
Diệp Quân gật đầu.
Lâm Bảo Mỹ hơi do dự, sau đó nói: “Huynh sẽ chết à?”
Diệp Quân trừng mắt nhìn: “Muội sợ ta chết ư?”
Lâm Bảo Mỹ nghiêm túc nói: “Hôm nay huynh còn chưa cho ta kẹo hồ lô”.
Diệp Quân sửng sốt, sau đó cười lớn.
Khóe miệng Lâm Bảo Mỹ hơi nhếch lên, cô bé đi đến bên cạnh Diệp Quân, sau đó đỡ Diệp Quân đi về phía xa.
Sau khi trở lại nhà đá, Diệp Quân nằm trên giường, vết máu từ khóe miệng vẫn không ngừng chảy xuống.
Trong lòng Diệp Quân thở dài, lần này, suýt thì gục ở đây rồi.
Lâm Bảo Mỹ không biết lấy từ đâu ra một bát thảo dược, bưng đến bên miệng Diệp Quân: “Đồ uống còn sót lại của bà nội, có lẽ sẽ có ích với huynh".
Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: "Cảm ơn, ta... ta sẽ không sao".
Lâm Bảo Mỹ lặng lẽ đặt bát xuống, sau khi cô bé im lặng một lúc, nói: "Huynh có hối hận không?"
Diệp Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3306785/chuong-2822.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.