Chương trước
Chương sau
Sau khi qua cơn khiếp sợ, rất nhiều người đều lộ vẻ kính nể.



Thật là can trường hơn người!



Không phải ông nói ta ra khỏi học viện là sẽ xử ta sao?



Ông đây hiện giờ bước ra luôn, giỏi thì tới xử ta coi?



Thật đúng là đàn ông đích thực!





Trong lòng một số học viên, ấn tượng tốt với Diệp Quân đã tăng lên rất nhiều, dẫu sao lúc này Diệp Quân cũng là học viên của học viện Thần, bọn họ thuộc cùng một phe.



Nhiều nữ học viên khi nhìn về phía Diệp Quân, ánh mắt đã nảy sinh một thứ tình cảm khác.



Thật khí phách!



Tất nhiên, cũng có số ít học viên lắc đầu.







Bên cạnh cô gái kiếm tu vận váy vải bố, người của Vị Lai Tông, một thiếu niên cười nhạt: “Thật ngu xuẩn, nhà họ Vương này chính là hậu duệ của thần linh đó, gia tộc rất hùng mạnh, đối đầu trực diện với họ là hành vi quá mức ngu xuẩn. Nếu ta là hắn, ta sẽ lựa chọn nhẫn nhịn cho qua thời gian này, tạm lánh sự trả thù của nhà họ Vương để mưu tính tương lai”.



Nói xong, cậu ta còn lén liếc nhìn cô gái váy vải bố bên cạnh.



Cô gái vẫn không hề có bất cứ dao động nào, ánh mắt tiếp tục nhìn thẳng vào bóng dáng Diệp Quân xa xa.



Thấy cô gái váy vải bố không có phản ứng gì với mình, thiếu niên cau mày, lại nói thêm: “Nếu ta là Diệp Quân, không chỉ phải nhẫn nại mà còn cần nhún nhường, tỏ thái độ nhận lỗi, khiến mọi người đều có lí do lùi một bước…”



Cô gái nọ chợt quay sang phía cậu ta: “Ngươi mau cút xa một chút cho ta”.



Thiếu niên kia tức thì cứng đờ mặt ra.



Xa xa, Tả, Hữu chủ giáo cũng đều đã ngây người trước hành vi đột ngột của Diệp Quân.



Họ đều không ngờ Diệp Quân lại dám trực diện đối đầu với nhà họ Vương như thế.



Tả chủ giáo trầm mặt xuống: “Người trẻ tuổi, tính khí nóng nảy lỗ mãng quá”.



Hữu chủ giáo lại có cái nhìn bất đồng: “Thanh niên không hào sảng như thế còn gọi là thanh niên sao?”



Tả chủ giáo khẽ thở dài: “Nhưng cứ thế, coi như cậu ta đã dồn mình và nhà họ Vương vào đường cùng, sau đó, cả hai bên đều không có đường lui”.



Hữu chủ giáo bình thản nói: “Dù cậu ta không làm như vậy, nhà họ Vương có bỏ qua cho cậu ta không?”



Tả chủ giáo im lặng.



Phía bên kia, người đàn ông áo trắng nhìn thấy Diệp Quân làm thế, miệng bất giác nở nụ cười, ông ấy càng lúc càng thấy thiếu niên này thật thú vị.



Rất hợp ý ông ấy.



Phía xa xa, Vương Lan nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, ông ta thực sự rất bất ngờ, nhưng sau đó, ông ta chỉ cười khẽ rồi nói: “Dám trực diện đối đầu với hậu duệ của thần linh như thế, cũng có can đảm đấy! Nhưng mà, hậu quả sau đó, là ngươi…”



Diệp Quân cắt ngang lời ông ta: “Chớ lảm nhảm nhiều lời, ta mời ông đánh chết ta”.



Trời đất!



Bên dưới râm ran tiếng đám đồng ồ lên.





Mời đánh chết ta!







Thật đúng là hùng dũng!







Bên cạnh cô gái váy vải bố kia, thiếu niên nọ cười nhạt: “Ngu xuẩn, làm ra hành vi thế này chỉ càng chọc giận nhà họ Vương, nếu là ta…”







Cô gái váy vải bố chợt quay người, chém xuống một kiếm.







Rầm!







Thiếu niên kia bị chém nát thân thể.







Thiếu niên: “…”




Cô gái nọ lạnh lùng liếc nhìn linh hồn của thiếu niên: “Ta không có hứng thú với ngươi, xin chớ có khoe khoang bản thân trước mặt ta nữa, nếu không, ta đánh chết ngươi tại chỗ, hiểu không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.