Chương trước
Chương sau
Nhìn tổ thú Thôn Linh đã hoàn toàn mất đi lý trí, Mạt Yêu Yêu thoáng im lặng, sau đó mở lòng bàn tay, một quyển huyết thư xuất hiện trong tay cô ta, sau đó, một tia huyết quang bay ra, hút con tổ thú Thôn Linh kia vào.



Mạt Yêu Yêu không tiếp tục ra tay với Diệp Quân nữa, cô ta hung hăng trừng hắn một cái, sau đó biến thành một tia sáng biến mất ở cuối chân trời.



Bây giờ cô ta phải nghĩ cách để con tổ thú Thôn Linh này bình thường trở lại, nó quá quý giá, cô ta sẽ không để nó xảy ra vấn đề gì.



Thấy Mạt Yêu Yêu rời đi, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, xảy ra chuyện gì thế này?





Diệp Quân cũng lắc đầu cười khẽ, hắn cũng không ngờ chuyện sẽ phát triển thành như thế.



Diệp Quân quay đầu nhìn Tô Nguyên bên cạnh, Tô Nguyên bình tĩnh nói: “Tiếp tục chiến đấu”.



Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Tiếp tục chiến đấu?”







Tô Nguyên gật đầu: “Nội viện có người đứng đầu, Thần Viện cũng phải có, cho nên…”



Diệp Quân cười nói: “Được, xin mời người tiếp theo”.



Tô Nguyên xoay người nhìn về phía nơi nào đó, sau khi được đáp lại, ông ta lại xoay người biến mất.



Diệp Quân hơi nghi ngờ, mà lúc này, một người đàn ông áo trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.



Diệp Quân: “…”



Tiểu Tháp: “…”

Lại một người khác tới.



Học viên của học viện Thần vốn đang hơi thất vọng, lúc này lại chợt trở nên hứng thú.



Phải nói rằng trận chiến giữa Diệp Quân và Mạt Yêu Yêu vẫn khiến mọi người thất vọng, vì họ muốn được xem trận chiến kinh thế, nhưng hai người lại chỉ vòng quanh giày vò con yêu thú hồi lâu rồi kết thúc.



Hơi giống như: Ta đã cởi quần rồi mà ngươi lại chẳng cho ta làm gì?



Bây giờ lại thêm một yêu nghiệt của Thần Viện nữa tới, điều này khiến dòng máu đã dần nguội lạnh của mọi người lại bùng cháy trở lại.



Thú vị rồi đây!



Diệp Quân nhìn người đàn ông áo trắng trước mặt với ánh mắt đầy nghi hoặc, bởi vì ông ấy mang lại cho hắn một cảm giác như đã từng quen.



Cảm giác này rất đặc biệt, rất kỳ lạ.





Hắn có thể chắc chắn mình chưa gặp người đàn ông áo trắng này bao giờ.







Sao hắn lại có cảm giác này nhỉ?







Diệp Quân càng nghĩ càng khó hiểu.







Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân thầm nói trong lòng: “Tháp gia?”







Tiểu Tháp không lên tiếng.







Diệp Quân lại hỏi: “Tháp gia, chẳng lẽ ngươi không có cảm giác đó sao?”







Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Cảm giác gì?”




Diệp Quân trầm giọng trả lời: “Cảm giác như đã từng quen”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.