Chương trước
Chương sau
Thấy cảnh này, Diệp Quân nhíu chặt mày, sau khi con yêu thú này cắn nuốt hết kiếm khí của hắn, khí thế của nó lại trở nên mạnh hơn.



Diệp Quân nhìn về phía Mạt Yêu Yêu, tỏ vẻ tò mò: “Con này của cô là yêu thú gì vậy?”



Mạt Yêu Yêu cười đáp: “Tổ thú Thôn Linh, đến từ thời đại Thần Nhất trước đây”.



Tổ thú Thôn Linh!





Nghe thấy lời của Mạt Yêu Yêu, Tả chủ giáo trong bóng tối nhất thời tỏ vẻ ngạc nhiên: “Không ngờ lại là tổ thú Thôn Linh trong truyền thuyết… Nghe đồn con thú này có thể nuốt chửng mọi thứ, năm đó sau khi Chúng Thần nội chiến, nó cũng bặt vô âm tín, không ngờ vẫn còn tồn tại trong thiên địa này.



Hữu chủ giáo nhìn Mạt Yêu Yêu, nhẹ giọng nói: “Không ngờ cô ta lại có thể khiến tổ thú Thôn Linh khuất phục…”



Nghe thấy lời của Hữu chủ giáo, Tả chủ giáo nhất thời kinh ngạc.







Tổ thú Thôn Linh cũng giống với hai tổ thú Âm Dương, nó là một trong sáu thần thú của Đạo Điện trước đây, ngay cả Chúng Thần cũng không phục tùng, chỉ phục tùng Thượng Thần Thần Nhất, mà bây giờ nó lại chịu đi theo Mạt Yêu Yêu.



Chuyện này rất bất thường!



Diệp Quân ở phía xa nhìn con yêu thú đỏ như máu kia: “Yêu thú này của cô có thể nuốt chửng tất cả mọi thứ à?”



Mạt Yêu Yêu gật đầu: “Trước mắt thì đúng là như thế”.



Diệp Quân cười khẽ, sau đó đột nhiên biến mất, một tia kiếm quang thoáng chốc chém tới trước mặt con tổ thú Thôn Linh kia, nhưng kia kiếm quang bay tới trước mặt nó, kiếm quang chợt biến thành một màu đỏ như máu.



Huyết mạch phong ma!



Tổ thú Thôn Linh cũng lập tức nuốt chửng tia kiếm quang này…



Diệp Quân liên tục lui đến cả nghìn trượng, sau đó im lặng nhìn con tổ thú Thôn Linh kia.

Sau khi tổ thú Thôn Linh nuốt chửng kiếm khí chứa đựng huyết mạch phong ma kia, nó lập tức nhíu chặt mày, sau đó, đôi mắt nó cũng trở nên đỏ như máu, dưới ánh nhìn của mọi người, nó bắt đầu run rẩy dữ dội, điên cuồng gào thét, lệ khí và sát khí vô tận tuôn ra từ trong cơ thể nó.



Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân trở nên kỳ lạ.



Thứ này bị ảnh hưởng bởi huyết mạch Phong Ma.



Đúng thế, dù là kiếm tu như hắn cũng không thể áp chế hoàn toàn huyết mạch phong ma, huống hồ là tổ thú Thôn Linh vốn không phải kẻ tốt lành gì?



Diệp Quân thừa thắng xông lên, điên cuồng vung kiếm, những tia kiếm khí chứa đựng huyết mạch phong ma bay về phía tổ thú Thôn Linh.







Mà con tổ thú Thôn Linh vốn không được tỉnh táo cũng không phản kháng, cắn nuốt toàn bộ kiếm khí phong ma của Diệp Quân.







Sau khi cắn nuốt kiếm khí phong ma của Diệp Quân, khí thế của tổ thú Thôn Linh thật sự cũng trở nên mạnh mẽ hơn.







Nhưng nó cũng trở nên không bình thường.







Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, con tổ thú Thôn Linh kia bắt đầu gào thét một cách điên cuồng, nhe răng nhếch miệng, trong cơ thể có sát khí và lệ khí phun ra, vô cùng cáu kỉnh.







Trong bóng tối, người đàn ông áo trắng nhíu mày: “Thanh Nhi, sao huynh có cảm giác hơi thở huyết mạch này rất quen thuộc?”







Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh hỏi: “Vậy sao?”







Người đàn ông gật đầu: “Ừm”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.