Chương trước
Chương sau
Tả chủ giáo nhìn sang, nghe đối phương giải thích: “Từ đầu đến giờ, người này vẫn luôn bình chân như vại, tâm lặng như nước. Kiếm đạo của hắn... rất tĩnh lặng. Đại Đạo tối giản cũng chỉ thế này mà thôi, kiếm đạo của hắn đang ở trên đường đơn giản hóa rồi. Ở tuổi này mà có thể làm được như vậy, thật sự không đơn giản”.



Tả chủ giáo hạ giọng: “Đã cho người điều tra nhưng không được gì”.



Hữu chủ giáo lắc đầu: “Không cần thiết. Chúng ta không điều tra được những thiên tài này, càng đừng nói chi khống chế họ. Chỉ có thể cùng họ kết thiện duyên, ngoài ra đừng làm gì khác”.



Tả chủ giáo ngoài miệng không phản đối nhưng trong lòng cũng không đồng tình, tuy vậy cũng không mở miệng nói gì.





Thiên tài yêu nghiệt đến đâu đi nữa cũng nào có thể so sánh với học viện Thần?



Trong khi Viện trưởng của họ có thể sánh vai với thần linh, chưa kể nội tình trong học viện cũng không hề thua kém năm gia tộc hậu duệ của Thần Đế.



Chỉ là một gã thanh niên, có là thiên tài đến mấy thì làm sao có thể chống lại học viện Thần?







Nhưng ông ta không mở miệng phản đối, bởi vì Hữu chủ giáo là người có quyền lực lớn nhất một khi Viện trưởng không có mặt.



Trên đài luận võ.



Sắc mặt Mục Vân đanh lại sau khi bị Diệp Quân đẩy lui, sau đó nhận ra mình vẫn đã xem thường kiếm tu thiên tài của Thần Viện này.



Đối phương chỉ dùng một kiếm là có thể nhẹ nhàng cản lại ngón đòn hắn ta đã dốc hết toàn lực vào.



Nhận thua ư?



Đương nhiên là không, vì Mục Vân vẫn còn giấu bài trên tay.



Hắn ta bước tới trước.



Uỳnh!



Một bức tượng yêu thú phóng ra từ trong cơ thể, lơ lửng sau lưng hắn ta.



Là vượn Bàn Thiên.



Thân hình nó cao như quả núi nghìn trượng, hai tay như cột đình, toàn thân săn chắc vạm vỡ, ẩn chứa sức mạnh hủy thiên diệt địa.



Uy áp thú dữ tỏa ra từ người nó theo từng đợt như sóng thần khiến trời đất sôi trào.



Mục Vân cầm thương đứng dưới cái bóng của vượn Bàn Thiên, tuy nhỏ bé nhưng khí thế không hề thua kém con vượn khổng lồ.



Khán giả bốn phía ngừng thở.



Diệp Quân chỉ nhìn đối phương với vẻ lạnh nhạt, không chỉ trong mắt mà còn trong lòng.







Bỗng giọng Ngao Thiên Thiên vang lên trong đầu hắn: “Ta muốn đánh cùng huynh”.







Thiên Thiên!







Diệp Quân cười lớn: “Được!"







Bản thân hắn có thể giải quyết, nhưng hắn vẫn muốn kề vai chiến đấu cùng nàng ấy.







Chỉ nghe Mục Vân gầm lên: “Chiến!"







Uỳnh!







Con vượn Bàn Thiên đứng phía sau siết tay phải lại, gọi một cây trường thương vàng óng xuất hiện.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.