Chương trước
Chương sau
Không thể không nói cô ta khá ngạc nhiên vì cô ta nhận ra mặc dù từ đầu đến giờ người đàn ông này đều đề phòng, kiếm trong tay đã sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra khỏi vỏ nhưng trong mắt người đàn ông này lại có không chút sợ hãi.



Diệp Quân bình tĩnh nói: “Cô nương sẽ ra tay đánh ta sao?”



Cô gái lắc đầu: “Sẽ không”.



Diệp Quân hỏi: “Tại sao?”



Cô gái cuộn một lọn tóc trước ngực, cười nói: “Ta giết chúng là vì chúng muốn cướp Tổ Mạch của ta, ngươi không muốn lấy đồ của ta thì sao ta có thể giết ngươi?”





Diệp Quân im lặng không nói.



Cô gái này đúng là đang khiến người ta mắc bẫy.



Cô gái nhìn kiếm trong tay Diệp Quân, khẽ cười, không nói gì, xoay người rời đi.







Đi chưa được bao lâu, cô ta bỗng phất tay lên, một Tổ Nguyên bay đến trước mặt Diệp Quân.



Diệp Quân sửng sốt, khó hiểu: “Cô nương, cô…”



Cô gái ở đằng xa cũng không thèm quay đầu lại, phất tay: “Hôm nay tâm trạng ta tốt, tặng ngươi một phần thiện duyên”.



Nói rồi cô ta bỗng xuất hiện trên tàu mây, chẳng bao lâu cô ta và chiếc tàu mây biến mất ở tận cuối tinh hà.



Diệp Quân nhìn Tổ Nguyên trước mặt, lắc đầu khẽ cười, sau đó cất Tổ Nguyên, xoay người rời đi.







Trên tàu mây.



Cô gái xòe bàn tay ra, huyết thư xuất hiện trong tay cô ta, cảm nhận được máu trong huyết thư đang khuấy động, cô ta nở nụ cười động lòng người.



Lúc này một thanh niên mặc đồ đen xuất hiện phía sau cô ta.



Thanh niên áo đen ngẩng đầu lên nhìn về phía cuối tinh không, ánh mắt lạnh lùng: “Mặc dù cảnh giới của thanh niên vừa rồi không cao nhưng khí huyết và linh hồn đều mạnh hơn những Thiên Quân kia, tại sao không dung nhập vào trong Ma Đạo Thư?”



Cô gái hỏi ngược lại: “Thanh niên đó đáng chết sao?”



Thanh niên đồ đen nhíu mày.



Cô gái khẽ cười: “Người mà Mạt Yêu Yêu ta giết đều là những người muốn cướp Tổ Mạch của chúng ta, đám người này nên giết. Còn thanh niên này chưa từng có ý nghĩ xấu nào với ta, hà cớ gì lại giết hắn?”



Thanh niên đồ đen liếc nhìn Mạt Yêu Yêu: “Cổ hủ”.



Mạt Yêu Yêu cười nói: “Đại Đạo rõ ràng, vạn vật đều chú trọng nhân quả, ta không có thực lực vô địch thế nên vẫn phải tôn trọng hai chữ nhân quả này. Hắn không có ác ý, nếu ta giết hắn, ta chắc chắn sẽ gặp quả báo”.



Thanh niên đồ đen hừ một tiếng: “Vài luật nhân quả, dù có gặp phải thì đã sao?”



Cô gái lắc đầu, cũng không nói gì thêm.



Thanh niên áo đen không chịu bỏ qua: “Ta không tin nghiệp báo mà cô nói, cũng không tin ta giết hắn thì sẽ có gặp quả báo gì không tốt, nếu cô không tin ta thì chúng ta có thể cá cược?”







Mạt Yêu Yêu cất huyết thư trong tay đi, sau đó nói: “Không cược”.







Không cần thiết phải hơn thua về khí phách.







Hơn nữa cô ta vẫn khá tán thưởng thanh niên đó, vì khi nhìn thấy cô ta, ánh mắt đối phương rất thẳng thắn, trong sáng, điềm đạm, thanh niên như vậy nhất định sẽ có một tương lai tốt đẹp, thế nên cô ta đã cho hắn một Tổ Nguyên. Còn tương lai sau này, cô ta không nghĩ nhiều như vậy.







Thanh niên đồ đen nhìn Mạt Yêu Yêu: “Ta sẽ chứng minh cô đã sai rồi, cô đợi ta một lát”.







Nói rồi gã định đi, lúc này Mạt Yêu Yêu bỗng nói: “Hắn và ngươi không thù không oán, hà tất gì ngươi phải đi giết hắn chỉ vì khí phách nhất thời?”

















Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.