Chương trước
Chương sau
Tay người phụ nữ váy trắng vừa chộp xuống, thời không vụn vỡ, giây tiếp theo, một người đàn ông cao lớn khoác chiến giáp bị bà ấy lôi lên.



Người phụ nữ váy trắng lật tay, đè xuống một cái.



Rầm!



Người đàn ông khoác chiến giáo bị ép quỳ xuống, không thể nhúc nhích.





Người đàn ông khoác chiến giáp ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ váy trắng, sắc mặt đầy khủng hoảng: “Ngươi…”



Người phụ nữ liếc nhìn người đàn ông khoác chiến giáp đang quỳ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh khi: “Ngoan ngoãn quỳ đi”.







Nói đoạn, bà ấy kéo tay người đàn ông áo trắng bên cạnh rời đi.



Không biết bao lâu sau, Diệp Quân mở bừng mắt rồi vội ngồi dậy, hắn nhận ra lúc này mình đang ở trong một đám mây, cách đó không xa, trước mặt hắn có một cánh cổng lớn bằng ngọc thạch trắng cao tới vạn trượng.



Diệp Quân quay sang một phía, tội nữ cũng đang ở cách hắn không xa, mắt chăm chú nhìn vào cổng đá kia, chẳng biết nghĩ gì.



Diệp Quân lại gần tội nữ, trầm giọng hỏi: “Cô nương, nơi này là đâu?”



Tội nữ dời mắt khỏi cổng đá, liếc nhìn Diệp Quân, đáp: “Thần Nhất Giới”.



Diệp Quân nhíu mày, nghi hoặc lặp lại: “Thần Nhất Giới?”



Tội nữ gật đầu: “Thứ vừa thu chúng ta vào đây là chí bảo năm xưa của Thần Điện, tên là Thần Khốn Đồ, thứ này là một trong ba món thần bảo của thời đại Thần Nhất”.



Nói đoạn, cô ta nhìn về phía cổng đá nơi xa, hạ giọng: “Thật không ngờ, Thần Nhất Giới năm đó lại đang ở trong Thần Đồ này”.



Diệp Quân thoáng ngạc nhiên: “Thần Nhất Giới? Có liên quan tới Thần Nhất sao?”



Tội nữ nhẹ nhàng gật đầu: “Năm xưa, Thượng Thần Thần Nhất đã sáng tạo ra một thế giới, đó chính là Thần Nhất Giới, có điều, về sau, trong Chúng Thần Điện xảy ra nội loạn, Thần Nhất Giới biến mất, thật không ngờ nó lại ở trong Thần Đồ”.



Thần Nhất Giới!



Diệp Quân quay đầu nhìn về phía cánh cổng ngọc thạch xa xa, sâu bên trong cánh cổng có thể loáng thoáng thấy được những đền đài cung điện mờ mờ.



Diệp Quân trầm giọng: “Chúng ta bị cuốn vào thế giới bên trong Thần Đồ này?”







Tội nữ gật đầu: “Phải. Dưới đáy vực thẳm có một vị thần tướng…”







Nói đến đó, cô ta chợt nhíu mày thật chặt: “Thật không ngờ, trong vực thẳm thí luyện này lại có một vị thần tướng”.







Diệp Quân hỏi: “Thần tướng là cường giả thời đại Thần Nhất à?”







Tuy hắn đã đọc khá nhiều sách cổ về thời đại đó, nhưng theo như tội nữ nói, có rất nhiều chuyện không được viết vào sách sử, bởi vậy, những hiểu biết của hắn về thời đại Thần Nhất rất nhỏ hẹp. Còn vị tội nữ trước mắt này, dường như cô ta biết khá nhiều.







Tội nữ gật đầu: “Vào thời đại Thần Nhất năm ấy, tổng cộng có 360 vị thần tướng, những thần tướng này có thực lực cực mạnh, nhưng sau cuộc nội loạn trong Chúng Thần Điện, các thần tướng đều chia phe, cuối cùng, kẻ thì chết, kẻ thì biến mất…”







Diệp Quân ngắt lời: “Cô nương…”







tội nữ liếc nhìn Diệp Quân, nói: “Ta là A Già”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.