Chương trước
Chương sau
Cơ thể phàm nhân!



Sở dĩ Diệp Quân nói thế là vì hắn biết rõ đến hiện tại, chỉ hai người có huyết mạch phàm nhân, một là cô cô váy trắng, hai là hắn.



Mà nói một cách nghiêm chỉnh thì cơ thể của hắn bây giờ không phải cơ thể phàm nhân, dù sao cũng chưa đắp nặn xong.



Nhưng lúc này, trong học viện Thần lại có cơ thể phàm nhân?





Chẳng phải là đang nói chuyện vớ vẩn sao?



Chắc chắn là kẻ giả mạo!







Nghe thấy lời của Diệp Quân, ông lão áo đen thản nhiên nhìn hắn, sau đó nói: “Chàng trai trẻ, núi cao còn có núi cao hơn, ta ở học viện Thần nhiều năm như thế, thiên tài từng gặp còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, rất nhiều người trẻ tuổi giống như ngươi, khi mới đến đều cho rằng mình là thiên tài yêu nghiệt nhất vũ trụ, nhưng chưa bao lâu hắn đã hiểu bản thân cũng chỉ đến thế mà thôi”.



Diệp Quân cười khẽ, không nói gì, hắn cũng không cho rằng thiên phú của mình đứng đầu vũ trụ, chỉ là nghi ngờ cơ thể phàm nhân này thôi.



Nhưng hắn cũng không giải thích.



Chẳng mấy chốc, ông lão dẫn hai người Diệp Quân đi tới một vùng biển, sau khi đi qua vùng biển mênh mông, Diệp Quân nhìn thấy một đại lục, trên đại lục đó có mấy chục nghìn toà Thần Điện.



Lúc này, ông lão áo đen kia chợt nói: “Chàng trai trẻ, ta tốt bụng nhắc nhở ngươi, người trong Thần Viện này không đơn giản, bọn họ không chỉ có thiên phú cực kỳ hơn người mà sau lực còn có thế lực bí ẩn to lớn, vô số chỗ dựa, vì thế tốt nhất ngươi vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn”.



Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu, nhưng ta cũng có nhiều chỗ dựa lắm!”



Ông lão áo đen thản nhiên nhìn thoáng qua Diệp Quân: “Đúng là trùng hợp, có người cũng từng nói giống như ngươi đấy”.



Diệp Quân cau mày, đang định đáp lời thì ông lão áo đen chợt nói: “Đến rồi”.



Dứt lời, ba người đã đến trước một toà Thần Điện.



Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía Thần Điện, Thần Điện cao đến nghìn trượng, vô cùng hùng vĩ.



Ông lão áo đen dẫn hai người tiến vào trong đại điện, Diệp Quân nhìn thoáng qua đại điện, trong đại điện chỉ có một pho tượng, nhưng pho tượng này lại không có mặt.



Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Tiền bối, đây là?”







Ông lão bình tĩnh nói: “Thượng Thần Thần Nhất từng nói, vị thần trong lòng mỗi người đều phải là bản thân mình chứ không phải ai khác, vì thế ngài ấy đổi tượng của mình thành tượng không có mặt”.







Nghe thấy thế, Diệp Quân im lặng.







Thần Nhất!







Vị Thần này thật sự rất không tầm thường.







Lúc này, ông lão áo đen lấy ra hai thẻ bài gỗ từ trên bàn của Thần, sau đó đưa cho hai người Diệp Quân: “Đây là thẻ học viên của học viên Thần Viện, cũng là thứ tượng trưng thân phận các ngươi sau này. Mỗi tuần có hai tiết Thần Khoá, các ngươi có thể tham gia, cũng có thể không tham gia. Nhưng các ngươi phải tham gia chuyến đi đến Tội Uyên lịch luyện mỗi tháng”.







Diệp Quân thắc mắc: “Tội Uyên?”







Ông lão áo đen gật đầu: “Ở Tội Giới, nơi đó là khu vực Tội Ác, có một nhóm tội đồ độc ác sinh sống, làm học viên của Thần Viện có trách nhiệm giải quyết tội đồ. Hơn nữa sau khi đánh chết tội đồ còn sẽ được thưởng!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.