Diệp Quân không hiểu: “Tại sao?”
Tần Quan nhẹ nhàng nói: “Thần tính của cô ấy là thuần khiết nhất”.
Thấy vẻ mặt khó hiểu của Diệp Quân, Tần Quan giải thích tiếp: “Có phải con cảm thấy cô ấy rất tốt không?”
Diệp Quân gật đầu: “Con không tiếp xúc nhiều với cô cô váy trắng, nhưng con cảm thấy bà ấy rất hiền lành”.
Tần Quan cười nói: “Đó là đối với con thôi, con biết cô ấy đối với người khác thế nào không?”
Tần Quan khẽ lắc đầu: “Trong Dương tộc, cô ấy đối với cha con và con rất tốt, nhưng đối với người khác, lúc nào cũng lạnh lùng, thờ ơ như đang đối với mặt với một con kiến…”
Diệp Quân im lặng.
Cô cô váy trắng đôi khi thực sự lạnh lùng, kiểu lạnh lùng đó không phải là sự cao ngạo, mà là bà ấy không coi mọi người là đồng loại.
Tạo cho người ta cảm giác, bà ấy đang đứng ở trên cao nhìn xuống.
Tần Quan nói tiếp: “Thần tính và nhân tính của cô ấy đều rất thuần khiết, có thể nói là cực hạn…”
Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Mẹ lo một ngày nào đó thần tính của bà ấy sẽ áp chế nhân tính sao?”
Tần Quan lắc đầu: “Sẽ không có chuyện đó đâu. Nhưng mẹ sợ cô ấy sẽ làm ra chuyện không ai ngờ tới, cha con cũng sợ. Lo lắng này không phải tự nhiên mà có, chúng ta cũng đã cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3306634/chuong-2671.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.