Khi nhìn thấy cô gái áo bào trắng, Đà Quan lão nhân chầm chậm nhấc mí mắt, đôi mắt ông ta đục ngầu, không có bất kì màu sắc nào, tựa như mắt người chết vậy.
Cô gái áo bào trắng chăm chú nhìn Đà Quan lão nhân, hỏi: “Vẫn còn chưa chịu buông bỏ?”
Đà Quan lão nhân chậm rãi ngẩng lên, giương đôi mắt đùng đục nhìn về phía cô gái, cất giọng khàn khàn: “Vì sao phải buông bỏ?”
Cô gái áo bào trắng bình thản nói: “Thời đại cũ đã qua, chúng thần, kẻ chết, kẻ bỏ chạy, ông cố kiên trì tiếp tục cũng có nghĩa lí gì?”
Đà Quan lão nhân nhìn chằm chằm vào cô gái áo bào trắng, ánh mắt dần trở nên kiên định: “Thời đại cũ chưa hề qua, cổ thuật cùng với Chúng Thần đã xuất hiện ở thế gian rồi”.
Cô gái áo bào trắng lắc đầu: “Tùy ông”.
Nói xong, cô ta tiếp tục cất bước đi về nơi xa.
Đà Quan lão nhân đột nhiên nói theo: “Tư Phàm Tịnh, thần vẫn luôn ở đó”.
Tư Phàm Tịnh dừng bước, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Trong chúng thần, vị Thần Nhất đó quả thực đáng để tôn trọng, đồng thời cũng là vị thần duy nhất mà ta tôn trọng, còn các vị thần khác…”
Nói đến đó, cô ta khẽ lắc đầu: “Đều đáng chết”.
Đà Quan lão nhân bỗng chầm chậm quỳ xuống: “Tĩnh tông chủ, ngài là người duy nhất từ sau thời đại cũ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3306614/chuong-2651.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.