Nói đến đây bà ấy dừng lại.
Diệp Quân nghe xong lại hơi khiếp sợ.
Mẹ kiếp!
Sao hắn lại thấy có gì đó sai sai nhỉ?
Cô cô này thật sự theo hắn đến đánh Quá Khứ Tông ư?
Bà ấy sẽ không bán đứng hắn chứ?
Diệp Quân nhìn Tiểu Tịnh, thầm nói trong lòng: “Tháp gia, Tiểu Tịnh cô cô có đáng tin không?”
Tiểu Tháp im lặng một hồi mới nhẹ giọng nói: “Trước đây bà ta là thổ phỉ, ngươi nói xem có đáng tin không?”
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ: “…”
Làm thổ phỉ?
Nghe Tiểu Tháp nói vậy, Diệp Quân sững sờ.
Xong đời rồi!
Tiểu Tịnh cô cô sẽ không mang hắn đi tặng đấy chứ?
Nghĩ đến đây, hắn liếc nhìn Tiểu Tịnh bên cạnh, Tiểu Tịnh mỉm cười, nhưng lúc này, Diệp Quân lại cảm thấy nụ cười này hơi kỳ lạ.
Diệp Quân thầm nghĩ: “Tháp gia, hay là chúng ta chuồn đi?”
Hắn thấy đến Quá Khứ Tông không khác gì lao đầu vào chỗ chết.
Tiểu Tháp nói: “Ngươi không thấy muộn rồi sao?”
Diệp Quân: “…”
Lúc này, Tiểu Tịnh quay lại nhìn Diệp Quân: “Đang nghĩ gì thế?”
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Tiểu Tịnh cô cô, hay là chúng ta gọi thêm người nhé?”
Tiểu Tịnh xua tay: “Không cần, chúng ta hợp lực đã là thiên hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3306566/chuong-2603.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.