Lúc này, hắn thực sự thấy mình còn quá trẻ.
Thử nghĩ, nếu không có cha và cô cô váy trắng trấn áp ông lão chết tiệt này thì e rằng ông ta sẽ tính toán với mình đến mức nịt cũng chẳng còn!
Chân mày của Diệp Thanh Thanh nhíu chặt.
Chủ nhân bút Đại Đạo.
Đương nhiên là bà ấy cũng biết người này, trước mắt chỉ cần vài nhát kiếm là có thể áp chế được ông ta.
Bà ấy cũng không ngờ rằng, đối phương đã biết đến sự tồn tại của Diệp Quân từ nhiều năm trước.
Bà ấy đã đánh giá thấp người này rồi!
Khó trách người phụ nữ kia lại muốn trấn áp chủ nhân bút Đại Đạo, có lẽ cũng là một loại trừng phạt.
Nhìn thấy sắc mặt của Diệp Quân hơi khó coi, Tịnh Tuyết hơi chần chừ, sau đó hỏi: "Ngươi giận sao?"
Diệp Quân yên lặng không nói gì.
Tịnh Tuyết hơi cúi đầu, vẻ mặt u ám.
Diệp Quân nhìn Tịnh Tuyết: “Ông ta còn nói gì với cô nữa không?”
Tịnh Tuyết nhìn Diệp Quân, đáp lời: "Ông ấy bảo ta trợ giúp ngươi”.
Diệp Quân khẽ nhíu mày: “Trợ giúp ta ư?”
Tịnh Tuyết gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Quân hỏi: “Giúp như thế nào?”
Tịnh Tuyết cười nói: "Phụ vương của ta để lại cho ta mười hai vị Cự Thánh, bốn Tuế Nguyệt Thần Vệ và chín Ám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3306382/chuong-2419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.