Rời khỏi quán rượu rồi, Diệp Quân lại đi đến Kiếm Đạo Viện, thấy Song Song và Mục Vân đã trở về, Mộc Uyển Du cũng có mặt.
Hai người trước đã lĩnh ngộ được kiếm ý.
Diệp Quân cười nói với cả ba: “Hôm nay tôi đến để từ biệt”.
Song Song và Mục Vân đồng thời kinh ngạc.
Mộc Uyển Du thì im lặng cúi đầu, sắc mặt ảm đạm hẳn đi.
Diệp Quân lại nói: “Tôi phải đi rồi”.
Mục Vân: “Vì sao vậy thầy?"
Diệp Quân: “Phải về nhà”.
Về nhà?
Mộc Uyển Du ngẩng lên nhìn hắn, hai tay lẳng lặng siết chặt.
Song Song hỏi: “Chúng ta còn cơ hội gặp lại không?"
Diệp Quân: “Nếu mọi người thi đậu vào Ngân Hà Tông thì sẽ có”.
Song Song nghiêm túc đáp: “Thầy yên tâm, chắc chắn bọn này sẽ đậu”.
Diệp Quân bật cười: “Tốt!"
Rồi không chút kiêng dè nắm tay Mộc Uyển Du kéo lại gần: “Tôi đi rồi, về sau ở cùng với Tô Tử, nhớ phải chăm sóc nhau nhé?"
Cô ấy khẽ gật đầu: “Được”.
Song Song và Mục Vân thức thời lui xuống.
Khi chỉ còn lại hai người, Diệp Quân nhìn cô gái đang chìm vào im lặng trước mặt: “Không có gì muốn nói với tôi sao?"
Nước mắt dâng đầy trong mắt Mộc Uyển Du: “Anh... có còn trở lại thật không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3306180/chuong-2217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.