Sau khi ăn uống xong, Diệp Quân đi theo Từ Chân ra ngoài.
Ở một bên giường, Từ Nhu cúi đầu nhìn hai người Diệp Quân đang đi về phía xa, hơi bất mãn nói: “Nếu ngày đó tên này quyết đoán hơn, hắn đã có thể chiếm được trái tim đại tỷ rồi. Chỉ một chút nữa thôi, đã cởi cả quần rồi, thế mà hắn còn không vào, tức chết mất”.
Từ Thụ kéo tay Từ Nhu, lắc đầu: “Tỷ nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi”.
Từ Nhu thở dài.
Từ Thụ lại nói: “Nhị tỷ, đừng nghĩ nhiều nữa. Cho dù là đại tỷ hay Tiểu Quân, họ đều giống người có đã trải nghiệm, tỷ nghĩ họ không biết mấy tâm tư nhỏ của tỷ sao?”
Từ Nhu im lặng không nói.
Từ Thụ nói tiếp: “Để họ tự do phát triển đi”.
Từ Nhu lắc đầu: “Không được, ta phải bỏ thuốc cho họ”.
Từ Thụ: “…”
Từ Chân dẫn Diệp Quân đến một bờ biển, cô ta kéo tay Diệp Quân đi dọc theo bờ biển.
Gió biển phảng phất, hơi lạnh.
Từ Chân khẽ vuốt mái tóc bị gió biển thổi tung, khẽ cười nói: “Khi mới đến ngôi sao màu xanh, ta thường đến đây đi dạo, ta thích cảm giác yên bình này”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta cũng thích cảm giác này, không cần ngày nào cũng thiêu đốt xác thịt và linh hồn, mỗi ngày đều ăn uống ngủ nghỉ, rất thoải mái”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3306172/chuong-2209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.