Tần Tịch Chỉ châm ba nén nhang, đưa cho Diệp Quân.
Diệp Quân nhận nhang, chậm rãi quỳ xuống, cung kính lạy ba lạy.
Tần Tịch Chỉ lại nhận nhang trong tay Diệp Quân, cắm vào lư hương.
Sau khi ra khỏi từ đường, Diệp Quân mới hỏi: “Từ đó đến nay, mẹ tôi chưa từng trở lại?”
Tần lão gật đầu: “Từ sau lần đó, ngài ấy chưa từng quay về. Có lẽ là vì người thân hầu như đã không còn tại nhân thế, dù có trở về…”
Nói đến đó, ông ta dừng lại.
Diệp Quân cũng hiểu.
Mẹ có về lại đây thì cũng không còn gặp được người quen cũ, nếu thế, chi bằng đừng trở lại.
Nhà họ Tần!
Diệp Quân trầm ngâm, nếu mình không đến nơi này, có lẽ vài thế hệ nữa, người nhà họ Dương sẽ chẳng còn ai biết đến nhà họ Tần.
Chẳng riêng gì ở ngôi sao màu xanh, ngay cả ở vũ trụ Quan Huyên, đây cũng là một chuyện thường xảy ra. Một người bế quan tu luyện vài trăm năm, đến khi xuất quan ra ngoài, phát hiện thân nhân thế hệ đó đều đã không tại thế…
Con người, càng tu luyện thì càng mạnh hơn, đồng thời nhân tính trên người cũng càng ít đi.
So với thọ mệnh vô hạn, tình thân tình bạn đâu có đáng là gì?
Diệp Quân khẽ thở dài, quay đầu nhìn sang phía Tần lão và Tần Tịch Chỉ, cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3306149/chuong-2186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.