Chương 1811
Diệp Quân cứng đờ cả mặt.
Nhị Nha chợt quay sang phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng nhìn về nơi xa, móng vuốt bắt đầu vung vẩy loạn xạ.
Diệp Quân hỏi Nhị Nha: “Nó nói gì đấy?”
Nhị Nha bình tĩnh đáp: “Nó nói, mở dẫn đường đi”.
Diệp Quân nhíu mày: “Dẫn đường là gì?”
Nhị Nha suy nghĩ một chút rồi đáp: “Đại khái có ý là, có người chỉ đường, đi theo là được”.
Diệp Quân lập tức vui mừng: “Ai chỉ đường?”
Nhị Nha nói: “Dẫn đường á”.
Diệp Quân lại hỏi: “Dẫn đường là ai?”
Nhị Nha đáp: “Kẻ chỉ đường ấy”.
Diệp Quân lại hỏi: “Dẫn đường là người à?”
Nhị Nha suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Chả biết”.
Sắc mặt Diệp Quân đã cứng lại, tê dại da đầu.
Hỏi mỏi miệng mà không được cái gì!
Diệp Quân lại nói: “Vậy ngươi gọi dẫn đường ra đây được không?”
Nhị Nha lắc đầu: “Không được”.
Diệp Quân không hiểu: “Vì sao?”
Nhị Nha nhìn quanh bốn phía, nói: “Cách xa quá, ở đây hẳn không có tín hiệu”.
Tín hiệu?
Diệp Quân chau mày, đang định hỏi tiếp thì Nhị Nha đã nói: “Nhưng mà có thể thử xem”.
Nói đoạn, cô bé lấy từ trong ngực áo ra một vật vuông vắn nho nhỏ.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Đó là cái gì?”
Nhị Nha giải thích: “Truyền âm phù của hệ Ngân Hà, có thể xem thật nhiều thứ thú vị đó, hề hề…”
Nụ cười này của cô bé biến thứ vốn rất bình thường trở nên có vẻ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3305854/chuong-1891.html