Chương trước
Chương sau
Chớp mắt Diệp Quân đã đến một thế giới hư ảo, bốn bề thênh thang chẳng bờ bến, ở một nơi không xa trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một ảo ảnh, ảo ảnh vẫn đang cầm một thanh kiếm!

Ánh mắt Diệp Quân đề phòng, tay phải siết chặt!

Ngay lúc này, ảo ảnh kia bỗng vung kiếm.

Một đường kiếm quang bay đến!

Thấy vậy, sắc mặt Diệp Quân bỗng tái đi!

Kiếm khí!

Mẹ kiếp!

Tên này lại có thể thi triển kiếm khí!

Phải biết rằng, tuy bây giờ hắn là kiếm tu, nhưng hắn chỉ có thể phóng ra kiếm thế, không thể nào thi triển kiếm khí được!

Nhưng tên trước mặt lại có thể thi triển kiếm khí!

Hơn nữa, tốc độ lại cực kỳ nhanh, chớp mắt đã gần tới trước mặt hắn!

Nhanh gấp mấy lần tốc độ của ảo ảnh tầng thứ bảy!

Chết mất thôi!

Diệp Quân không dám đối đầu trực diện với đường kiếm khí này, chỉ có thể thuận thế lách sang bên, thế mà lúc này ảo ảnh kia lại chém thêm một đường kiếm khí nữa!

Đồng tử Diệp Quân rút lại, lúc này hắn đã ngửi thấy mùi của cái chết rồi!

Hắn không dám che giấu thực lực nữa!

Lập tức lấy kiếm Hành Đạo ra!

Vút!

Kiếm Hành Đạo bay ra, chém vào đường kiếm khí kia!

Kiếm khí nổ tung!

Diệp Quân sửng sốt, dễ vậy sao?

Lúc này, thanh kiếm trên tay ảo ảnh ở đằng xa bỗng nhiên vùng khỏi tay ảo ảnh, sau đó bay tới trước mặt hắn, nó run rẩy kịch liệt.

Khiếp sợ?

Thần phục?

Diệp Quân ngây người!

Ảo ảnh ở đằng xa dường như cũng sững sờ.

Diệp Quân nhìn thanh kiếm đang run rẩy với vẻ mặt ngơ ngác.

Hắn lập tức nhìn kiếm Hành Đạo trong tay, thanh kiếm kia không sợ hắn, mà là sợ thanh kiếm này!

Diệp Quân nuốt nước bọt, sau đó hỏi: "Tháp gia, nó đang sợ kiếm Hành Đạo, đúng không?"

Tiểu Tháp nói: "Chắc vậy!"

Diệp Quân khó hiểu: "Tại sao?"

Tiểu Tháp im lặng.

Diệp Quân truy hỏi: "Tại sao vậy?"

Sau khi im lặng một lúc, Tiểu Tháp nói: "Chắc nó đánh mệt rồi, muốn nghỉ ấy mà!"

Diệp Quân đen mặt: "Tháp gia, đừng trả lời qua loa kiểu đó với ta được không?"

Tiểu Tháp trả lời: "Thanh kiếm này của ngươi hơi đặc biệt, trước mắt thì chỉ có hai thanh kiếm khác là không sợ nó, còn những thanh khác khi gặp nó chỉ có nước thần phục, hoàn toàn không dám để lộ sự sắc bén của mình!"

Diệp Quân chớp mắt: "Theo ý của Tháp gia thì nếu sau này khi gặp kiếm tu chẳng phải là ta vô địch à?"

Tiểu Tháp: "Ta chỉ có thể nói rằng, có thể ngươi không đánh lại chủ nhân của thanh kiếm, nhưng thanh kiếm của ngươi chắc chắn sẽ đánh bại thanh kiếm của kẻ đó!"

Diệp Quân bỗng trở nên phấn khích: "Lợi hại thật! Tháp gia, vị tỷ tỷ váy trắng này từng là một đại kiếm tiên sao? Ta nghe nói thượng giới cũng không có kiếm tiên nữa mà!"

Im lặng một hồi, Tiểu Tháp đáp: "Đúng là đại kiếm tiên!"

Diệp Quân bật cười ha hả: "Ta có sư phụ là một vị đại kiếm tiên, tuyệt cú mèo! Ha ha..."

Nói đến đây, hắn như nhớ ra điều gì, vội hỏi: "Tháp gia, tỷ tỷ váy trắng có thể chém nát một đỉnh núi bằng một nhát kiếm không? Loại núi cao thật cao ấy!"

Tiểu Tháp im lặng một lát rồi đáp: "Nếu dùng hết sức thì chắc là được!"

Nghe vậy Diệp Quân thấy càng phấn khích hơn!

Nhưng rất nhanh, hắn cố gắng bình ổn tâm trạng lại: "Khiêm tốn, mình phải khiêm tốn! Tỷ tỷ váy trắng lợi hại chứ có phải mình lợi hại đâu, mình phải tiếp tục cố gắng, nỗ lực để một ngày nào đó nhanh nhất có thể trở thành kiếm tiên!"

Tiểu Tháp nói: "Đúng vậy!"

Diệp Quân hít sâu vào một hơi!

Lần này hắn lại có thêm mục tiêu!

Kiếm tiên!

Nhất định phải trở thành kiếm tiên!

Lúc trở thành kiếm tiên, hắn sẽ quay về thành Hoang Cổ để thi triển một kiếm chém đổ núi cho mọi người hoa mắt chơi. Nói thật, hắn ngứa mắt cái ngọn núi hoang sau lưng thành Hoang Cổ từ lâu rồi!

Trong Tiểu Tháp, giọng nói bí ẩn đột nhiên vang lên: "Thằng bé này... có phải chúng ta hơi quá đáng rồi không?"

Tiểu Tháp nhắc nhở: "Nhớ lại cha hắn đi!"

Giọng nói bí ẩn im lặng.

Nói thật, không thể bồi dưỡng ra thêm một Kháo Sơn Vương nữa!

Một lát sau, Diệp Quân nhặt thanh kiếm dưới đất lên, hắn đi tới trước mặt ảo ảnh kia, sau đó đưa kiếm cho ảo ảnh: "Chúng ta đánh tiếp!"

Ảo ảnh không nói gì.

Diệp Quân do dự một lát rồi đặt kiếm vào tay ảo ảnh, sau đó hắn giơ kiếm Hành Đạo lên, tiếp theo dùng huyền khí ngưng kết thành một thanh kiếm nữa!

Lúc này, ảo ảnh đột nhiên vung kiếm lên chém ra một đường kiếm khí!

Diệp Quân hơi nheo mắt, xông lên trước, giơ kiếm đâm tới!

Đối đầu trực diện với đường kiếm khí đó.

Ầm!

Kiếm khí không vỡ, Diệp Quân liên tiếp lùi về sau, bấy giờ ảo ảnh lại mạnh mẽ xông lên, chớp mắt ánh sáng lạnh lẽo loé lên ngay trước mặt Diệp Quân.

Trong mắt Diệp Quân loé lên một tia sáng lạnh lẽo, lần này hắn không xuất chiêu mà tiếp tục tránh né!

..

Vì hắn biết, hắn ra tay sẽ không thể đánh lại đối phương, người ta có thể thi triển kiếm khí, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn hắn gấp mấy lần. Trong tình thế này, hắn hoàn toàn không có cơ hội ra tay.

Thế nên hắn chỉ có thể tránh né!

Làm quen với tốc độ của đối phương trước đã, tiện thể thăm dò rõ lối đánh của đối phương.

Đương nhiên là hắn đang rất thảm!

Thảm không thể tả được!

Vì tính cho đến lúc này, hắn chẳng thể nào hoàn toàn tránh được đường kiếm của ảo ảnh kiếm tu!

Chẳng mấy chốc, mình mẩy hắn đã nhuốm đầy máu!

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên lấy kiếm Hành Đạo ra: "Đợi đã!"

Ảo ảnh kiếm tu kia dừng lại, vì kiếm của y lại đầu hàng nữa rồi!

Diệp Quân run giọng nói: "Ta trị thương đã, trị xong chúng ta lại đánh tiếp!"

Nói xong hắn tịch thu luôn kiếm của ảo ảnh!

Ảo ảnh: "..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.