Chương trước
Chương sau
Cú đá của Diệp Quân đúng là khiến người ta đau đầu.

Hắn có thể thất bại vô số lần nhưng chỉ cần trúng một lần thì chúc mừng ngươi, ngươi sẽ mất hoàn toàn sức chiến đấu.

Nơi đó ngay cả yêu thú cũng không đỡ nổi, huống gì con người?

Đúng lúc này, An Mục bỗng nói: “Hai người các ngươi đừng tranh nữa, cùng lên đi”.

Cùng lên!

Vừa nói thế, xung quanh lập tức náo động.

Một đánh hai!

Lúc này mọi người ở Thanh Châu đều nghe thấy lời An Mục nói, nghe thế mọi người đều sôi sục!

Một đánh hai!

Tự tin như thế!

Bá đạo như thế!

Người Thanh Châu là vậy đấy!

Mãi đỉnh!

Trên đài quan sát, Viên Cổ vuốt râu nói: “Tốt, tốt, tốt lắm”.

Nói liên tục tận ba chữ tốt!

Đã đi trên con đường võ thuật cần phải có chí khí như vậy.

Triệu Tố nhìn An Mục mỉm cười: “Đúng là bá đạo”.

Bên dưới, Diệp Quân nhìn An Mục, sau đó nhìn Tả Phu: “Ta cho ngươi năm vạn kim tinh, để ta đánh hắn trước”.

Tả Phu lắc đầu: “Ta cho ngươi mười vạn kim tinh, để ta đánh hắn trước”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

“Ể!”

Tả Phu sửng sốt nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân giơ tay phải ra: “Đưa cho ta, ngươi đánh hắn trước đi”.

Tả Phu im lặng một chốc rồi lấy một chiếc nhẫn không gian ra đưa cho Diệp Quân.

Trong chiếc nhẫn không gian lại có mười vạn kim tinh thật.

Diệp Quân cất chiếc nhẫn đó đi, sau đó nhìn Tả Phu: “Các ngươi có tiền thật đấy”.

Tả Phu do dự rồi nói: “Diệp công tử, có phải đến năm vạn kim tinh mà ngươi cũng không có không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không có”.

Đúng là hiện giờ hắn không có thật, nếu bán nội đan đi thì vẫn có.

Nhưng vẫn rất nghèo.

Bây giờ tu luyện tốn nhiều tiền quá.

Tả Phu nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, ngươi keo kiệt thật đấy”.

Diệp Quân mỉm cười: “Tả huynh cố lên”.

Nói rồi hắn lùi sang một bên.

Lúc này An Mục bỗng nói với Diệp Quân: “Ngươi chắc chắn không lên cùng hắn sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không cần”.

Nói rồi hắn lùi sang một bên.

Hai đánh một dù thắng cũng không vinh quang.

Hơn nữa không cần làm vậy.

An Mục nhìn Diệp Quân, sau đó nhìn Tả Phu: “Ra tay đi”.

Tả Phu gật đầu, hai tay y hợp thành chữ thập, miệng niệm chú gì đó, cả võ đài bỗng chốc nổi lên một cơn cuồng phong dài mấy mươi trượng, ngay sau đó cơn cuồng phong này bỗng biến thành vô số lưỡi gió đánh về phía An Mục.

Vèo!

Từng tiếng xé tan không khí dày đặc liên tục vang lên, cực kỳ đáng sợ.

Ở phía xa, tay trái An Mục bỗng để ra phía sau, tay phải gã giơ ra trước, sau đó chậm rãi siết chặt rồi thu về phía sau, một giây sau, đánh ra một quyền khá mạnh.

Ầm!

Cú đấm này mang theo quyền mang đáng sợ, sức lực mạnh mẽ lập tức phá tan lưỡi đao gió đó.

Quyền ý!

Thấy thế tất cả mọi người đều biến sắc, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.

An Mục nhìn Tả Phu ở đằng xa: “Ngươi vẫn còn cơ hội cuối cùng để ra tay, dùng chiêu mạnh nhất của ngươi, đừng lãng phí thời gian”.

Tả Phu gật đầu: “Được!”

Nói rồi y chắp hai tay lại thành chữ thập, miệng lầm bầm mấy lời chú cổ xưa.

Rắc!

Thời không trên đỉnh đầu hai người bỗng chốc nứt ra, vô số tinh không xuất hiện trong thời không bị nứt ra đó.

Cùng lúc đó một uy lực ngút trời đáng sợ cuốn lấy cả hoang địa.

Thời không đang rung chuyển.

Mặt đất nứt toác ra.

Nhìn thấy cảnh này, Viên Cổ ở trên đài quan sát bỗng đứng lên, ông ta nhìn chằm chằm Tả Phu ở đằng xa, ánh mắt hiện lên vẻ khó tin: “Đây là… thuật thần thông cấp Thần”.

Cấp Thần!

Nghe thế mọi người đều biến sắc.

Thuật thần thông vốn dĩ là hung hãn đến mức nghịch thiên, còn cấp Thần lại vô cùng khủng khiếp.

Dù là thư viện Quan Huyên thượng giới cũng không có thuật thần thông cấp Thần.

Từ sau khi võ đạo bị đứt đoạn vào năm đó, thuật thần thông này trở nên cực kỳ hiếm thấy, mà thuật thần thông cấp Thần cũng cực kỳ hiếm có dù là ở Trung Thổ Thần Châu.

Nhưng nó lại xuất hiện ở đây.

Thời không đã bắt đầu méo mó biến hình, mặt đất càng nứt toạc từng tầng.

An Mục ngẩng đầu lên nhìn thời không nứt ra đó, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh.

Lúc này Tả Phu bỗng nói: “Quần Tinh”.

Vừa dứt lời.

Ầm!

Từng luồng tinh quang bỗng bắn ra từ chỗ sâu trong tinh không xa xôi đó. Thoáng chốc vô số tinh quang này xuyên qua vết nứt thời không như sao băng lao xuống chỗ An Mục ở bên dưới.

Xoẹt xoẹt!

Sau khi vô số tinh quang này xuất hiện, thời không ở đây bỗng nứt ra như một mạng nhện, vô cùng đáng sợ.

Sắc mặt Viên Cổ ở trên đài quan sát thay đổi, suýt nữa đã ra tay, lúc này Triệu Tố bỗng nói: “Viên trưởng lão”.

Nghe thế Viên trưởng lão mới hoàn hồn.

Không thể nhúng tay vào được.

Đây là trận quyết đấu công bằng.

Viên Cổ buông tay phải ra, sau đó nhìn An Mục.

Diệp Quân cũng nhìn vô số tinh quang rơi xuống đó, ánh mắt hắn hiện lên vẻ suy tư.

Phải nói là thuật thần thông lớn mạnh này có uy lực không tầm thường.

Chiêu này đủ để hủy diệt một tòa thành.

Lúc này vô số tinh quang như muốn nhấn chìm An Mục.

Rầm rầm!

Bỗng chốc hàng chục đám mây hình nấm cực lớn xuất hiện do va chạm, cao đến gần mấy trăm trượng.

Lúc này mặt đất cũng sụp xuống, sóng xung kích cực mạnh từng tầng một lan tràn ra bên ngoài, mọi người trên hoang địa liên tục lui về phía sau.

Khoảng mười lăm phút sau, võ đài mới dần trở lại bình thường.

Lúc này vị trí An Mục đứng lúc nãy đã biến thành một cái hố sâu, cái hố này sâu đến mấy mươi trượng.

Ngay lúc này sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.

Chỉ thấy một người chậm rãi bay lên từ trong cái hố sâu.

Người xuất hiện chính là An Mục.

Mà gã lại không hề bị thương tổn chút nào.

Thấy thế mọi người đều sửng sốt.

Đối đầu trực diện với chiêu thuật thần thông cấp Thần thế mà lại không hề hấn gì?

Đây có còn là người nữa không?

Vẻ mặt Viên Cổ trên đài quan sát dường như nhẹ nhõm hẳn, sau đó nở một nụ cười, ông ta ngồi xuống, vuốt râu cười nói: “Hay lắm!”

Triệu Tố nhìn An Mục, một hồi lâu mới nói: “Nghịch thiên”.

Tả Phu đứng đối diện với An Mục nhìn thấy gã không bị thương tổn gì, ánh mắt hiện lên vẻ không còn cách nào khác, y hợp hai tay lại thành chữ thập, khẽ nói: “Ngươi thắng rồi”.

Nhận thua!

Ngay cả thuật thần thông cấp Thần cũng không thể khiến gã bị thương, y biết y không còn bất kỳ hy vọng nào nữa.

Một ngàn năm nay, người trước mặt này mới là thiên tài quái dị hơn bất kỳ thiên tài ở Thanh Châu trong quá khứ.

Vì các thiên tài yêu nghiệt trong mười lần trước không ai có thể dễ dàng đỡ được thuật thần thông cấp Thần của y cả.

Thanh Châu!

Không hổ là nơi sinh ra thiên tài quái dị tuyệt thế Kiếm Chủ Nhân Gian.

Sau khi nhận thua, Tả Phu xoay người đi sang một bên.

Lần này mục tiêu của y lại là hạng hai.

Ở cách đó không xa, vẻ mặt An Mục vẫn rất bình tĩnh, gã không nói gì, xoay người đi về phía lá cờ hạng nhất.

Gã vẫn rất thản nhiên, không có bất kỳ vẻ mặt vui mừng nào.

Vì gã chưa từng xem người ở đây là đối thủ của mình, ánh mắt gã vẫn luôn hướng về Trung Thổ Thần Châu.

Không phải là tự phụ.

Mà là tự tin.

Vẻ mặt mọi người đều vô cùng phức tạp.

Lần này lại là Thanh Châu đứng nhất.

Không hề có chút hồi hộp nào.

Ngay lúc này, một giọng nói vang lên: “Khoan đã”.

Nghe thế mọi người đều nhìn sang, người nói chính là Diệp Quân.

Mọi người sửng sốt.

An Mục dừng bước, gã xoay người nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân cười nói: “Đến lượt chúng ta”.

Nghe hắn nói thế, cả võ đài đều xôn xao.

Còn muốn đánh hả?

Không biết tự lượng sức mình thế à?

An Mục nhìn Diệp Quân: “Ngươi nghĩ còn cần thiết sao?”

Diệp Quân: “Đương nhiên”.

An Mục nhìn Diệp Quân: “Nhớ lấy, người chỉ có một cơ hội ra tay, vì lúc ta ra tay, ngươi không còn cơ hội nào nữa đâu”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.