Chương trước
Chương sau
Đám người Lục Triều Văn vô cùng cung kính, còn hơi thấp thỏm nữa.

Lần này, tổng viện phái một nhân vật quan trọng thế này đến Trung Thổ Thần Châu, điều này hơi khác thường!

Lúc này, Diệp Quan Chỉ bỗng dừng chân, cô ấy nhìn Lục Triều Văn nói: "Lục viện trưởng, vào trong nói chuyện!"

Nói xong cô ấy đi vào trong thư viện Quan Huyên!

Lục Triều Văn vội vã đứng dậy theo sau!

...

Trong một biệt viện, Diệp Quan Chỉ ngồi bên hồ, cô ấy nhìn đám cá đang bơi lội dưới nước.

Lục Triều Văn cung kính đứng bên.

Diệp Quan Chỉ bỗng khẽ nói: "Lục viện trưởng, nói suy nghĩ của ông về việc tộc Chân Long bị diệt tộc đi!"

Lục Triều Văn vội nói: "Ta đã điều tra chuyện này rồi, có liên quan đến Diệp Quân kia!"

Diệp Quan Chỉ gật đầu: "Nói tiếp!"

Lục Triều Văn ngập ngừng rồi nói: "Có cần phải phái người truy nã Diệp Quân không?"

Diệp Quan Chỉ nhìn Lục Triều Văn, bình tĩnh nói: "Tạm thời gác ân oán của Diệp Quân với tộc Chân Long sang bên. Chúng ta nói về chuyện giữa Diệp Quân và thư viện. Theo ta biết, vốn dĩ Diệp Quân là đệ tử của thư viện chúng ta, nhưng trong cuộc tỷ võ ở hạ giới, tộc Chân Long đã ra tay can dự vào tính công bằng của cuộc tỷ võ, ông có biết chuyện này không?"

Nghe hỏi, sắc mặt Lục Triều Văn chợt tái mét.

Diệp Quan Chỉ nhìn chằm chằm Lục Triều Văn: "Lục viện trưởng, ta hiểu trong giang hồ không chỉ có chém chém giết giết, mà còn có nhân tình thế thái. So với một chàng trai nghèo không có gia thế gì thì đương nhiên tộc Chân Long và nhà họ An đáng để lôi kéo hơn!"

Lục Triều Văn bất chợt quỳ xuống, cúi gằm đầu.

Diệp Quan Chỉ bình thản nói: "Thư viện lấy gì để trị vì vũ trụ? Lấy pháp luật để trị. Kiếm Chủ Nhân Gian thành lập nên thư viện chính là hy vọng thế giới này có thể vận hành theo pháp luật, hành xử công bằng. Cuộc tỷ võ ở hạ giới là con đường duy nhất của những người ở tầng lớp thấp, con đường này mà cũng không công bằng thì vô số đệ tử hàn môn làm gì còn có ngày xuất đầu lộ diện?"

Nói rồi, cô ấy khẽ lắc đầu: "Ở thời đại nào thì người khổ nhất mãi là người ở tầng lớp thấp. Rất nhiều người ở tầng lớp thấp cho dù có cố gắng bao nhiêu đi nữa cũng khó mà vượt lên trên người khác để thay đổi vận mệnh. Thư viện tổ chức tỷ võ ở khắp chư thiên vạn giới chính là muốn họ hiểu rằng chỉ cần họ cố gắng thì sẽ có cơ hội thay đổi vận mệnh! Nhưng..."

Nói đến đây, cô ấy bỗng quay đầu nhìn Lục Triều Văn, ánh mắt lạnh lùng: "Tộc Chân Long của ông ta thật to gan, dám nhúng tay vào cuộc tỷ võ của thư viện Quan Huyên ta giữa ban ngày ban mặt, thế mà thư viện Quan Huyên ở hạ giới không một ai dám đứng ra ngăn cản, thật sự là một sai lầm cực lớn!"

Sắc mặt Lục Triều Văn lại càng tái hơn!

Diệp Quan Chỉ lạnh lùng nhìn Lục Triều Văn: "Lục viện trưởng, chuyện cuộc tỷ võ ở hạ giới không phải là lỗi của ông, dù sao lúc đó ông cũng không biết chuyện. Nhưng sau này, tại sao ông lại cản trở thư tín tấu trình của Triệu viện trưởng ở hạ giới, ai cho ông cái gan đó?"

Lục Triều Văn run bần bật, không dám nói gì.

Diệp Quan Chỉ nhìn ông ta chằm chằm, ánh mắt lãnh đạm: "Thân là chủ của một viện, biết rõ cuộc tỷ võ ở hạ giới không công bằng mà ông không chỉnh đốn lại, ngược lại còn để tộc Chân Long kia ức hiếp học sinh của thư viện ta, Lục viện trưởng, ông là một con chó của tộc Chân Long sao?"

Nghe hỏi, Lục Triều Văn lập tức bò xuống, run rẩy nói: "Diệp chủ tịch, chuyện này có liên quan đến cả nhà họ An..."

"Hỗn xược!"

Diệp Quan Chỉ tức giận đùng đùng: "Ông muốn lấy nhà họ An ra làm cái cớ sao?"

Lục Triều Văn vội đáp: "Không dám!"

Diệp Quan Chỉ bỗng gọi: "Người đâu!"

Vừa dứt lời, một thị vệ mặc giáp bạc bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Quan Chỉ.

Thấy thế, sắc mặt Lục Triều Văn trắng như tờ giấy.

Quan Huyên Vệ!

Mặt Diệp Quan Chỉ vô cảm nói: "Đánh chết vị An Phi của nhà họ An đã cấu kết với tộc Chân Long ngay trước cửa nhà họ An. Gia chủ hiện tại của nhà họ An không biết cách dạy kẻ dưới, không thích hợp làm gia chủ nhà họ An nữa, bảo họ chọn người khác đi. Còn nữa, từ hôm nay trở đi, huỷ bỏ tất cả các đặc quyền của nhà họ An!"

Quan Huyên Vệ không hề phí bất kỳ lời nào, lập tức quay người rời đi.

Còn Lục Triều Văn kia nghe hết lời này thì mặt xám như tro tàn!

Toi rồi!

Người này dám ra tay với cả nhà họ An... ông ta toi hẳn rồi!

Lúc này, Diệp Quan Chỉ nhìn Lục Triều Văn: "Dùng quyền lợi thư viện cho ông để mưu đồ lợi ích riêng, thân là viện trưởng, chắc ông đã thuộc nằm lòng Quan Huyên Pháp rồi, tội này nên xử thế nào?"

Nghe hỏi, Lục Triều Văn cười thê lương, không đáp.

Diệp Quan Chỉ nói: "Giải xuống!"

Dứt lời, một Quan Huyên Vệ xuất hiện, đưa Lục Triều Văn đi!

Diệp Quan Chỉ chậm rãi nhắm hai mắt lại: "Những năm trở lại đây, đám thế gia tông môn này đúng là ngày càng quá quắt, không ngừng khiêu chiến giới hạn của thư viện. Đám thế gia tông môn này phát triển đến hôm nay, rất nhiều thế lực trong số đó đã trở thành sâu mọt của thư viện, nên..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.