Mấy canh giờ sau, Diệp Quân, Hứa Khâm và Lý Thiên đã đến một vùng đất hoang vắng. Ở đây, hắn lại gặp một người nữa, là một cô gái.
Cô gái cao ráo, mặc một bộ váy dài ôm sát người, bên eo có hai thanh đoản đao, trên cổ cô ấy có một vết sẹo.
Ánh mắt cô ấy hơi sắc bén, sắc như dao vậy.
Gặp cô gái, Hứa Khâm bỗng chạy tới, nhếch miệng cười: "Tứ đệ, lại đây, ta giới thiệu nhé, đây là binh đoàn trưởng của chúng ra, cũng chính là đại tỷ. Gọi đại tỷ đi!"
Diệp Quân nhìn cô gái một cái, rồi ôm quyền chào: "Chào cô nương!"
Cô nương!
Hứa Khâm ngẩn người, vội nói: "Gọi đại tỷ!"
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân không nói gì.
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: "Cô ấy... trẻ quá! Gọi đại tỷ không hay lắm!"
Sắc mặt Hứa Khâm bỗng thay đổi, lúc này cô gái bỗng cười: "Trẻ à?"
Diệp Quân gật đầu, thành thật đáp: "Trẻ lắm!"
Cô gái nhoẻn miệng cười: "Dẻo miệng thật!"
Hứa Khâm sững sờ nhìn Diệp Quân.
Mẹ kiếp!
Hoá ra là đệ đang nịnh đầm à?
Cô gái bỗng hỏi: "Đệ là kiếm tu à?"
Diệp Quân gật đầu.
Cô gái khẽ gật đầu: "Nếu đệ đã gia nhập binh đoàn đánh thuê của bọn ta thì đã là người mình rồi!"
Nói rồi cô ấy lấy một chiếc nhẫn không gian ra đưa cho Diệp Quân.
Trong nhẫn có hai viên nội đan yêu thú cấp Thiên!
Diệp Quân khó hiểu: "Đây là gì?"
Cô gái cười nói: "Xem như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3093558/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.