Chương trước
Chương sau
Tịch Huyền khó hiểu: "Vì sao?"

Diệp Quân nhìn Tịch Huyền: "Ta cứu họ vì nguyên tắc làm người của ta, hơn nữa nó nằm trong khả năng của ta. Nếu cuối cùng bọn họ hại ta, ta sẽ tức giận nhưng sẽ không hối hận, vì con người ai cũng có lòng ích kỷ, đây là nhân tính, tức giận nhưng vẫn hiểu cho họ. Dù sao người không vì mình, trời tru đất diệt! Nhưng..."

Nói rồi, hắn thản nhiên nói tiếp: "Chắc chắn bọn họ sẽ chết, ta có thể cứu người, cũng có thể giết người. Kẻ nào hại ta, chắc chắn ta sẽ chôn hắn!"

Tịch Huyền bỗng bật cười ha hả!

Cô ấy cười không một chút kiêng dè!

Diệp Quân nhìn Tịch Huyền, hơi ngờ vực, sao cô nương này hở chút là cười thế nhỉ?

Lúc này Tịch Huyền mỉm cười nói: "Kiếm tu ngươi, thú vị thật đấy! Ân oán rõ ràng, làm người có giới hạn, tấm lòng kiên trực... chỉ là không biết giữ được bao lâu!"

Diệp Quân đang định nói gì thì đúng lúc này, hai người bỗng cùng nhìn về phía bên phải, ở cuối tầm nhìn, dường như có một bóng đen đang lao về phía mình!

Thấy bóng đen này, Diệp Quân híp mắt lại: "Tới rồi! Tịch Huyền cô nương, cô nấp đi!"

Tịch Huyền gật đầu, nhoáng cái đã biến mất!

Diệp Quân nhìn bóng đen ở phía xa, bóng đen đó bỗng hoà mình vào màn đêm, biến mất không thấy đâu. Một giây sau, một đạo ánh sáng lạnh lẽo đã im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng Diệp Quân!

Ra tay trực tiếp!

Làm sát thủ đương nhiên phải cho ra dáng sát thủ.

Loại sát thủ trước khi giết người còn lảm nhảm thì không biết cỏ trên mộ đã cao mấy trượng rồi!

Tốc độ của sát thủ cực kỳ nhanh, nhưng đối với Diệp Quân thì tốc độ đó vẫn rất chậm!

Diệp Quân quay người, đâm một kiếm ra!

Vụt!

Một thanh đoản kiếm đã dừng lại cách ấn đường của Diệp Quân vài tấc!

Đứng trước mặt Diệp Quân là một người mặc đồ đen, giữa trán gã là khí kiếm của Diệp Quân!

Người mặc đồ đen khẽ nói: "Kiếm nhanh quá!"

Diệp Quân nhìn chằm chằm người mặc đồ đen: "Ta mới chỉ dùng ba phần sức!"

Người mặc đồ đen: "..."



Diệp Quân không phí lời thêm, một nhát kiếm chém qua.

Vù!

Đầu của người mặc đồ đen lìa khỏi xác!

Diệp Quân thu lấy nhẫn không gian của người mặc đồ đen, sau đó tuỳ tiện phất tay, một đống đất bay lên rồi đổ lên xác của người mặc đồ đen!

Nói chôn, thì nhất định phải chôn!

Lúc này, Tịch Huyền xuất hiện trước mặt Diệp Quân. Diệp Quân nhìn nhẫn không gian, trong đó có một trăm hai mươi vạn kim tinh!

Diệp Quân lấy sáu mươi vạn ra đưa cho Tịch Huyền.

Tịch Huyền lại lắc đầu: "Không có ta ngươi cũng có thể giết được hắn, ta không nhận tiền này đâu!"

Diệp Quân lắc đầu: "Chúng ta đã bàn xong từ trước rồi!"

Tịch Huyền nhìn Diệp Quân: "Không có ta thì ngươi vẫn có thể sống tốt mà!"

Diệp Quân nhếch miệng cười: "Chẳng mấy chốc sẽ tới giai đoạn thứ ba thôi, đến lúc đó cường giả thực thụ ở đây sẽ xuất hiện, khi đó ta cần cô giúp đỡ. Hơn nữa, ta chuẩn bị làm một vụ lớn!"

Tịch Huyền chớp mắt: "Làm một vụ lớn sao?"

Diệp Quân: "Đúng vậy!"

Tịch Huyền hỏi: "Làm thế nào?"

Nói rồi, dường như cô ấy nghĩ tới cái gì, mặt đỏ ửng lên, sau đó cố gắng giả vờ bình tĩnh.

Trông chàng thanh niên này đứng đắn lắm, chắc không có suy nghĩ gì lệch lạc đâu!

Đúng là Diệp Quân không nghĩ gì nhiều, lập tức cười nói: "Xem ta biểu diễn!"

Tịch Huyền đang định nói gì đó thì bỗng quay đầu nhìn về phía bên phải, híp mắt lại nói: "Lại có người tới!"

Diệp Quân nói: "Trốn đi!"

Tịch Huyền quay người, nhoáng một cái đã biến mất!

Diệp Quân nhìn phía gần đó, một gã trai chậm rãi đi tới, gã trai đó vác một thanh đại đạo trên vai, tay trái cầm một quả dưa chuột, chốc chốc lại gặm một miếng.

Y phục của gã rất tuỳ ý, để ngực lộ ra ngoài, bên trên có vẽ hình một con rồng với một con bạch hổ, trông cực kỳ hung dữ!

Xăm mình à?



Diệp Quân nhíu mày, tên này là một thằng nhóc thần kinh!

Gã trai kia nhìn Diệp Quân hỏi: "Ngươi là Diệp Quân à?"

Diệp Quân gật đầu.

Gã trai nhếch miệng cười: "Có người truy nã ngươi, ba nghìn vạn kim tinh, mà vừa hay gần đây ta lại thiếu tiền, nên mượn đầu ngươi dùng tạm nhé!"

Diệp Quân nhìn phía sau lưng gã trai kia, hắn hỏi: "Chỉ có mình ngươi à?"

Gã trai đáp: "Lẽ nào không đủ?"

Diệp Quân nhìn nhẫn không gian trên tay gã trai kia rồi hỏi: "Ngươi có cần gọi thêm vài người nữa không?"

Gã trai cười sằng sặc: "Giết ngươi, mình ta là đủ rồi!"

Dứt lời, gã bỗng bước lên trước một bước, chém đao về phía Diệp Quân!

Rắc!

Không gian lập tức bị nhát đao này chém nứt!

Cảnh giới Phá Không!

Hơn nữa đao thế sắc bén, vừa nhìn đã biết là kẻ đã chinh chiến nhiều!

Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng nghiêng người, né được nhát đao một cách chuẩn xác!

Gã trai chém hụt thì ngẩn người, một giây sau, gã định tiếp tục ra tay nhưng một thanh kiếm đã chĩa ngay giữa trán gã!

Gã trai đần mặt ra, vẻ mặt không thể tin nổi: "Huynh... mạnh vậy à?"

Diệp Quân thành thật đáp: "Ta không ngờ, trông ngươi rất mạnh, nhưng thực lực lại yếu đến vậy..."

Nói rồi, hắn nhìn trước ngực gã trai, hỏi: "Ngươi xăm con rồng với con bạch hổ này làm gì?"

Gã trai run giọng đáp: "Xăm mình lấy le!"

Diệp Quân nhíu mày: "Lấy le à?"

Gã trai vội vã gật đầu: "Sau khi xăm mình thì trông sẽ hung dữ hơn, người thành thật nhìn vào sẽ sợ ta, thế nên..."

Diệp Quân cạn lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.