Chương trước
Chương sau
Nam Lăng Nhất Nhất mỉm cười: “Ta đi nấu cơm cho hai người”.

Cô ấy xoay người chạy vào phòng bếp.

Diệp Quân vào trong điện, Đạo hòa thượng nằm trên ghế, ông ấy đã uống hơi nhiều, bên cạnh còn có một đống xương.

Diệp Quân đi đến cạnh Đạo hòa thượng, hơi cúi người: “Sư phụ”.

Đạo hòa thường ngồi dậy, ông ấy chỉ vào cái ghế trước mặt Diệp Quân: “Ngồi đi”.

Diệp Quân ngồi xuống.

Đạo hòa thượng nhìn Diệp Quân: “Cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo diễn ra sớm hơn”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết rồi”.

Đạo hòa thượng nói: “Lần này đừng tranh nữa”.

Diệp Quân nhìn Đạo hòa thượng, ông ấy gật đầu: “Cứ quyết định thế”.

Diệp Quân cười khổ: “Sư phụ cũng biết rồi à?”

Đạo hòa thượng bình tĩnh nói: “Sư phụ con là ông già hồ đồ sao?”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Sư phụ, ta chỉ có thể tham gia vào cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo này”.

Đạo hòa thượng nhìn Diệp Quân: “Con có biết lần này là một cái bẫy mà nhà họ An nhắm vào con không?”

Diệp Quân gật đầu: “Con biết”.

Đạo hòa thượng trầm giọng nói: “Con biết mà còn muốn tham gia ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Nếu con tham gia thì vẫn có một cơ hội sống, nếu không tham gia họ sẽ phái cường giả hàng đầu nhắm vào con, đến lúc đó tình cảnh còn khó khăn hơn bây giờ”.

Đạo hòa thượng im lặng không nói.

Diệp Quân cười nói: “Con đi, cùng cấp so với cùng cấp, còn có cơ hội, nếu con không đi, họ sẽ có lý do phái cường giả hàng đầu đến giết con nên con chỉ có thể đi tranh đoạt số mệnh đại đạo, đoạt được hạng nhất, họ cũng không dám giết con. Dù sao giết một người đứng đầu trong cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo sẽ có ảnh hưởng cực lớn với thư viện”.

Đạo hòa thượng im lặng một lúc rồi khẽ nói: “Con nói cũng có lý, nhưng con có nắm chắc giành được vị trí thứ nhất không?”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Có!”

Đạo hòa thượng nhìn Diệp Quân một lúc lâu, vẻ mặt khá phức tạp: “Ta xin lỗi, làm sư phụ mà chẳng giúp được gì cho con”.



Diệp Quân lắc đầu cười nói: “Năm đó sư phụ đồng ý thu nhận con đã là giúp người khi gặp nạn rồi. Còn chuyện giữa con và nhà họ An là việc của bản thân con, chỉ mong đừng liên lụy đến Đạo Môn là được”.

Đạo hòa thượng lắc đầu: “Có gì liên lụy với không liên lụy chứ, dù sao Đạo Môn ta cũng đã thế thảm như vậy rồi, có khổ thêm nữa thì làm sao?”

Diệp Quân mỉm cười, không nói gì.

Đạo hòa thượng khẽ nói: “Đi tu luyện đi”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó đứng lên rời đi.

Trong điện, Đạo hòa thượng xoay người đi đến trước bàn thờ, nhìn lên bức họa đã cũ nát kia, khẽ nói: “Cụ tổ, nếu người có linh thiêng, xin hãy phù hộ đứa nhỏ này. Đây là niềm hy vọng cuối cùng của Đạo Môn chúng ta”.



Diệp Quân và Nam Lăng Nhất Nhất ngồi đối diện nhau trong phòng, trước mặt hai người là một bàn thức ăn.

Diệp Quân ăn rất nhanh, thậm chí có thể nói là ăn như hổ đói.

Nam Lăng Nhất Nhất chớp mắt: “Sư đệ, ngon lắm sao?”

Diệp Quân vội gật đầu: “Ngon lắm”.

Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Vậy sau này ta thường xuyên nấu cơm cho đệ”.

Diệp Quân đặt bát xuống rồi nói: “Cảm ơn sư tỷ”.

Nam Lăng Nhất Nhất thu dọn bát đũa, nói: “Đệ tu luyện chăm chỉ vào đấy, ta không làm phiền đệ nữa”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Nam Lăng Nhất Nhất đi rồi, Diệp Quân ngồi khoanh chân trên giường, hắn nhắm mắt lại thầm nói: “Tháp gia”.

Tiểu Tháp nói: “Nói”.

Diệp Quân lặng thinh.

Tiểu Tháp nói: “Sao thế?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không muốn nói nữa”.

Nói xong, hắn đứng dậy đi ra ngoài.

Tiểu Tháp: “…”



Lúc này đã là đêm khuya, bầu trời đầy sao, vầng trăng sáng treo mình trên bầu trời.

Diệp Quân chậm rãi đi đến bên vách núi, nhìn xuống bên dưới khẽ nói: “Tháp gia, tại sao thời đại này lại ít kiếm tu thế?”

Hắn cứ tưởng kiếm tu ở Nam Châu ít là nơi đó vì lạc hậu, không ngờ sau khi đến đây, nơi này vẫn rất ít kiếm tu.

Lặng im một lúc, Tiểu Tháp mới nói: “Sở dĩ nơi này có ít kiếm tu là vì vài biến cố năm đó khiến cho rất nhiều truyền thừa bị đứt đoạn, nhất là kiếm tu”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó lại hỏi: “Tháp gia, nếu hồi phục vết thương rồi thì ngươi sẽ đi sao?”

Tiểu Tháp nói: “Ừ!”

Diệp Quân lắc đầu cười: “Dù thế nào, có thể gặp được Tháp gia, còn được Tháp gia chỉ dạy là vinh hạnh của ta”.

Tiểu Tháp nói: “Có phải ngươi muốn thứ gì không?”

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

Tiểu Tháp nói: “Ngươi có yêu cầu gì có thể nói xem thử, trong phạm vi khả năng của ta thì ta có thể suy xét”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Tháp gia, ta là kiếm tu nhưng chưa từng gặp được các kiếm tu khác nên ta hi vọng có thể nhận thức được chiến đấu của kiếm tu mạnh, nếu có thể nhìn thấy, có lẽ ta sẽ có nhận thức mới”.

Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Tạm thời vẫn chưa được”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Tiểu Tháp nói: “Bây giờ thứ ngươi đang thiếu là một trận chiến, không phải xem người khác đánh nhau, có lẽ ngươi xem người khác đánh nhau thì có thể có được sự hiểu biết mới nhưng là phải đi từng bước một, biết không?”

Thật ra nó cũng sợ, sợ Diệp Quân đi quá nhanh.

Nhất là về mặt kiếm đạo, ở phương diện này vẫn phải đi từng bước một, bình ổn nó, nếu không đi một bước quá lớn rất dễ làm hỏng việc.

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Lúc này không gian trước mặt hắn bỗng rung chuyển, một lúc sau Diệp Quân híp mắt lại.

Tần Phong gửi tin tức cho hắn.

Thiên tài nhà họ An và thiên tài hệ Ngân Hà đó đã đến Trung Thổ Thần Châu rồi.

Ngoài ra yêu nghiệt của tộc Thiên Long viễn cổ cũng đã đến đó.

Họ đều đến vì Diệp Quân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.