Chương trước
Chương sau


Tốc độ của hai người cực nhanh, nhanh đến mức rất nhiều người chưa kịp nhìn rõ.

Keng!

Dưới con mắt của mọi người, Diệp Quân đập nát thanh đao trong tay Cổ Hạo, sau đó, một tia kiếm quang xẹt qua lông mày Cổ Hạo.

Cổ Hạo sững sờ tại chỗ.

Lúc này, Diệp Quân đã xuất hiện sau lưng Cổ Hạo, kiếm Hành Đạo trong tay đã đổi thành khí kiếm.

Tốc độ nhanh như tia chớp, động tác vô cùng thanh thục.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, nên rất ít người nhìn thấy Diệp Quân đổi kiếm.

Đương nhiên cho dù không đổi lại thì cũng rất ít người nhận ra thanh kiếm này, ngoại trừ năm đó vài người từng thấy thanh kiếm này, mà bọn họ về cơ bản đều đã chết.

Khi nhìn thấy Cổ Hạo bị giết trong nháy mắt, rất nhiều người có mặt đều sững sờ.

Làm bằng cách nào vậy?

Thương tu vô song Giang Phàm nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói lời nào, nhưng trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc.

Lúc này, Diệp Quân đi tới bên cạnh Cổ Hạo, Cổ Hạo run rẩy nói: “Ngươi… ngươi đổi kiếm rồi!”

Diệp Quân không nói gì, hắn cầm lấy nhẫn không gian của Cổ Hạo, bên trong nhẫn không gian có hơn một nghìn vạn kim tinh, hai mươi vạn tiên tinh, ngoài ra còn có rất nhiều đan dược, trong đó còn có mấy lọ tiên phẩm!

Đương nhiên quan trọng nhất còn có siêu thần giáp.

Diệp Quân thở dài: “Ngươi giàu thật đấy!”

Cổ Hạo nhìn Diệp Quân: “Ngươi giết ta đồng nghĩa với việc tuyên chiến với Cổ tộc!”

Diệp Quân lắc đầu: “Ngu ngốc, ta không giết ngươi thì Cổ tộc cũng sẽ không buông tha cho ta”.

Nói xong, hắn vung kiếm chém xuống.

Xẹt!

Đấu Cổ Hạo bay lên, máu tươi phun ra xa mười mấy mét.

Giết rồi!

Vẻ mặt của mọi người lập tức trở nên nghiêm trọng.

Diệp Quân thật sự dám giết người!

Y là người Cổ tộc đấy!

Cổ tộc là một trong bốn đại gia tộc trong tổng viện của thư viện Quan Huyên, không phải là gia tộc mà nhà họ An có thể sánh bằng.

Diệp Quân này thật to gan!



Giang Phàm nhìn Diệp Quân, cảm thấy hơi bất ngờ.

Điều bất ngờ đầu tiên là về thực lực của Diệp Quân.

Mặc dù Cố Hạo là kẻ vô dụng, nhưng vẫn có thực lực, vậy mà lại bị Diệp Quân giết trong nháy mắt.

Điều bất ngờ thứ hai là Diệp Quân lại dám giết người của Cổ tộc.

Nếu là gã, gã chắc chắn không dám!

Dù sao đó cũng là Cổ tộc.

Nhưng nghĩ kỹ lại, đúng như Diệp Quân nói, cho dù không giết Cổ Hạo thì với tính cách và nhân phẩm của Cổ Hạo, sau này chắc chắn sẽ tiếp tục nhắm vào hắn.

Vì vậy giết luôn bây giờ thì tốt hơn!

Nghĩ đến đây, Giang Phàm lắc đầu thở dài.

Mấy người trước so tài với Diệp Quân đều vô cùng thân thiện, mọi người cùng tôn trọng lẫn nhau, cho nên dù thua trận, Diệp Quân cũng không có ý định giết người, mà ngược lại còn quý mến nhau hơn.

Chỉ có Cổ Hạo là khác, vừa đến đã nói muốn giết người, hơn nữa không chỉ nói mà còn làm.

Vậy nên y không chết thì ai chết?

Đúng là không oan chút nào!

Sau khi cất nhẫn không gian của Cổ Hạo đi, Diệp Quân đi đến trước mặt Tịch Huyền, xòe bàn tay ra, một bộ giáp màu vàng sẫm đột nhiên xuất hiện trong tay hắn. Cả bộ áo giáp được tạo thành từ lớp vảy không rõ tên, mỗi miếng vảy đều được khắc kí tự bí ẩn.

Siêu thần giáp!

Diệp Quân đưa siêu thần giáp cho Tịch Huyền: “Cho cô này!”

Tịch Huyền ngẩn người.

Tất cả mọi người đều bất ngờ.

Tặng người khác?

Chết tiệt!

Hắn tặng siêu thần giáp cho người khác hả?

Một chiếc siêu thần giáp trị giá ít nhất trăm vạn tinh thạch.

Hơn nữa thứ này chưa chắc đã mua được dễ dàng, có thể nói chỉ dùng tiên tinh mới có thể mua được.

Mà cho dù dùng tiên tinh thì ít nhất cũng phải tốn hàng trăm vạn.

Hàng trăm vạn tiên tinh!

Đây là một con số khổng lồ.

Đối với những thế lực lớn trong tổng viện của thư viện Quan Huyên, hàng trăm vạn tiên tinh không hề quý giá, nhưng đối với Trung Thổ Thần Châu lại vô cùng quý giá.



Bây giờ ở Trung Thổ Thần Châu không có nhiều thế lực có thể đưa ra một khoản tiền lớn như vậy.

Vậy mà lúc này Diệp Quân lại tặng siêu thần giáp cho người khác!

Thật hào phóng!

Tịch Huyền nhìn Diệp Quân: Tại sao?”

Cô ấy thấy hơi khó tin, vì cô ấy cũng không ngờ Diệp Quân sẽ tặng bộ giáp này cho mình.

Đó là siêu thần giáp!

Cả Trung Thổ Thần Châu này cũng chẳng có nhiều.

Diệp Quân nói: “Sững sờ làm gì vậy?”

Tịch Huyền hỏi lại: “Tại sao lại tặng ta?”

Diệp Quân mỉm cười: “Cô mặc vào sẽ an toàn hơn!”

Tịch Huyền trầm giọng nói: “Đây là siêu thần giáp, vô cùng trân quý!”

Diệp Quân lắc đầu: “Dù quý giá đến đâu cũng không bằng ân nghĩa việc Tịch Huyền cô nương hộ tống cả chặng đường. Hơn nữa dùng bộ giáp này để báo đáp ân tình cho cô là đơn giản nhất rồi, cô mặc áo giáp này vào sẽ an toàn hơn, chỉ thế thôi”.

Nói xong, hắn không nói thêm nữa, đặt siêu thần giáp vào lòng Tịch Huyền, sau đó đi về phía Giang Phàm.

Tịch Huyền nhìn bộ giáp trong tay, sau đó nhìn Diệp Quân đi về phía xa, cô ấy bất giác nở nụ cười, trong mắt hiện lên tình ý.

Diệp Quân đi đến trước mặt Giang Phàm nói: “Đánh thế nào?”

Giao lưu học hỏi!

Phân sống chết!

Giang Phàm nhìn Diệp Quân một lúc rồi nói: “Giao lưu học hỏi!”

Phân sống chết?

Cái này không cần thiết!

Kiếm tu trước mặt không phải kẻ xấu, cũng không có thù oán gì.

Ngộ nhỡ người ta thật sự đến Thanh Châu, mời được Kiếm Chủ Nhân Gian xuất đầu lộ diện thì sao?

Không có thù hận thì không cần quá quyết liệt!

Làm gì cũng phải chừa đường lui, sau này còn dễ gặp lại.

Nghe Giang Phàm nói vậy, Diệp Quân khẽ gật đầu: “Được!”

Giang Phàm nhìn Diệp Quân: “Diệp huynh hãy dùng hết sức lực nhé!”

Diệp Quân nói: “Đương nhiên rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.