Chương trước
Chương sau
Chương 155: Tháp gia vô địch

Nghe gã trai nói vậy, Diệp Quân bỗng không biết phải nói gì.

Xăm mình lấy le ư?

Tên này đúng là nhân tài!

Lúc này, gã trai run rẩy nói: "Diệp thiếu, thì ra huynh mạnh đến thế này à?"

Diệp Quân gật đầu: "Cũng tạm!"

Gã trai do dự rồi hỏi: "Ta còn cơ hội được sống không?"

Diệp Quân nhìn gã trai, sau đó nói: "Ngươi muốn sống à?"

Gã trai gật đầu cái rụp.

Diệp Quân gật đầu: "Giúp ta làm một chuyện thì ngươi có thể sống".

Gã trai sốt sắng nói: "Ngươi cứ nói đi!"

Diệp Quân nhìn chằm chằm gã trai: "Ngươi về Tội Thành nói là ta và Tịch Huyền đánh nhau, ta bị thương nặng rồi!"

Gã trai sửng sốt, sau đó kinh ngạc nói: "Huynh muốn gài bẫy..."

Nói tới đây, gã vội dừng lại.

Diệp Quân nhìn chằm chằm gã: "Làm được không?"

Gã trai vội gật đầu: "Làm được!"

Diệp Quân nói: "Ngươi đi đi!"

Gã trai chần chừ rồi hỏi: "Huynh không sợ ta được về đó sẽ bỏ chạy à?"

Diệp Quân cười nói: "Ngươi sẽ không làm vậy đâu!"

Gã trai khó hiểu: "Vì sao?"

Diệp Quân bình tĩnh nói: "Nếu ngươi bỏ chạy, chắc chắn ta sẽ tìm ngươi trả thù, ngươi tin không?"

Gã trai ngớ người, gã lắc đầu cười: "Ta sẽ làm theo lời huynh dặn!"

Nói xong gã quay người rời đi.

Diệp Quân bỗng nói: "Đợi chút!"

Gã trai tỏ vẻ đề phòng, gã run run nói: "Diệp công tử, ta thề rằng ta sẽ làm theo lời huynh nói, tuyệt đối không bán đứng huynh đâu!"

Diệp Quân bình thản nói: "Sau khi ta lấy được kim tinh của những kẻ tới giết ta, ta sẽ chia cho ngươi một phần".

Gã trai kinh ngạc, vội hỏi: "Thật không?"

Diệp Quân gật đầu, thành thật nói: "Ta là kiếm tu, ta không lừa người khác!"

Tiểu Tháp: "..."

Gã trai cuống quýt nói: "Diệp thiếu, huynh yên tâm, sau khi ta trở về, chắc chắn ta sẽ liều mạng tung tin huynh đã bị thương nặng ra!"

Diệp Quân khẽ gật đầu: "Đi đi!"

Gã trai ôm quyền chào Diệp Quân: "Diệp thiếu, trước đây ta có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, đã đắc tội với huynh, mong huynh rộng lượng bỏ qua... ta hành lễ với huynh nhé!"

Nói rồi gã khom người hành lễ long trọng với Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn gã trai: "Ngươi tên gì?"

Gã trai vội đáp: "Ta tên Nhiêu Tu, ở Tội Uyên, mọi người gọi ta là đao thần xăm mình!"

Diệp Quân nhíu mày: "Đao thần?"

Gã trai cười gượng: "Ta tự phong cho mình đấy".

Diệp Quân trầm ngâm. Ngươi tự tin thật, dám tự phong mình là đao thần cơ đấy!

Nhiêu Tu ôm quyền chào: "Diệp công tử, ta đi đây!"

Nói rồi gã quay người chạy đi, chớp mắt đã biến mất trong màn đêm.

Lúc này, Tịch Huyền xuất hiện trước mặt Diệp Quân, cô ấy cười: "Thủ đoạn tốt đấy, đầu tiên là uy hiếp, sau đó là dụ dỗ bằng lợi ích! Tên đó bị ngươi nắm trong lòng bàn tay ha!"

Diệp Quân khẽ nói: "Không cho hắn lợi ích thì chắc chắn hắn sẽ không làm việc cho ta, có lợi ích, hắn sẽ tích cực làm việc hơn ai hết!"

Tịch Huyền cười: "Ngươi bảo hắn làm vậy là muốn thu hút nhiều người tới giết ngươi hơn đúng không?"

Diệp Quân lắc đầu: "Bọn chúng không phải là mục tiêu của ta, mục tiêu của ta là chủ mưu đứng sau kia".

Tịch Huyền nheo mắt: "Ngươi muốn dẫn dụ đối phương ra mặt giết ngươi?"

Diệp Quân gật đầu: "Đó là mục tiêu của ta, còn người khác... Ta với bọn họ không thù không oán, nếu bọn họ thật sự tới giết ta thì ta chỉ có thể ngậm ngùi phát tài thôi!"

Tịch Huyền hơi sững người, sau đó cười lớn, cười tới mức ngực phập phồng: "Ngậm ngùi phát tài... Diệp công tử, ngươi thú vị thật đấy!"

Diệp Quân lắc đầu cười, không nói gì.

Tịch Huyền cười một lúc lâu, cô ấy nhìn Diệp Quân nói: "Diệp công tử, thư viện không nhận được ngươi đúng là một tổn thất cực kỳ lớn!"

Diệp Quân nói: "Thư viện mất đi cô nương cũng là một tổn thất vô cùng lớn!"

Nói rồi hai người nhìn nhau cười.

Tịch Huyền: "Chúng ta đừng khen nhau nữa! Nói chuyện chính đi, ngươi cảm thấy kẻ truy nã ngươi lần này là ai?"

Diệp Quân thản nhiên nói: "Nếu không phải là nhà họ An thì chắc chắn là tộc Thiên Long thượng cổ!"

Tịch Huyền nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Toàn là những thực lực đỉnh cấp!"

Diệp Quân gật đầu.

Tịch Huyền cười nói: "Ngươi có thể sống được sau khi đắc tội với hai thế lực này, ngươi cũng không đơn giản ha!"

Diệp Quân khẽ cười: "Ta có một Tháp gia rất lợi hại!"

Tiểu Tháp: "..."

Tịch Huyền chớp mắt hỏi: "Tháp gia?"

Diệp Quân gật đầu: "Tuy nó vẫn luôn khiêm tốn nhưng ta biết nó đang cố ý che giấu. Chắc chắn năm xưa nó cũng là một nhân vật lớn vô cùng đỉnh!"

Chương 156: Đúng là nhân tài!

"Ha ha!"

Tiểu Tháp bỗng cười lớn: "Thằng nhóc này, ngươi đừng tâng bốc ta, ta không tiếp chiêu này của ngươi đâu, ha ha..."

Diệp Quân thành thật nói: "Tháp gia, ta không tâng bốc, ngươi không sợ cả tộc Thiên Long thượng cổ, có thể tưởng tượng ra được ngươi cũng từng là một đại lão tuyệt thế có thể hô mưa gọi gió".

Tiểu Tháp cười nói: "Cũng tạm, cũng tạm thôi".

Nó dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: "Ngươi vẫn cần phải cố gắng, dù sao thì kẻ địch của ngươi thật sự rất rất mạnh! Biết chưa?"

Diệp Quân gật đầu: "Ta hiểu rồi!"

Tiểu Tháp do dự rồi nói: "Đợi thêm một thời gian nữa, ta sẽ giúp ngươi nâng cao kiếm ý, tiện thể cho ngươi một quyển tâm pháp, bây giờ ở nơi này có thể miễn cưỡng tu luyện tâm pháp của ta rồi!"

Diệp Quân vội gật đầu: "Được, được! Ta nghe theo Tháp gia hết!"

Trong tháp, Tiểu Tháp bỗng hơi cảm khái: "Từ lúc bắt đầu đến nay, ta đã ở nhà họ Dương ba đời rồi, đi theo chủ nhân đời thứ nhất, ngày nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ, không phải là đang giết người thì cũng đang trên đường đi giết người, lão chủ nhân hở chút là tự nổ với tự đốt linh hồn, những ngày tháng đó lúc nào cũng thấp tha thấp thỏm. Sau khi đi theo chủ nhân đời thứ hai, tiểu chủ này cả ngày mơ mộng, trêu hoa ghẹo nguyệt tuyệt chẳng ai bằng".

Nói rồi nó khẽ thở dài: "Bây giờ, đời chủ nhân thứ ba cuối cùng cũng bình thường rồi! Cuối cùng Tiểu Tháp ta cũng vượt qua những ngày tháng kia rồi!"

Giọng nói bí ẩn: "Hắn đang tâng bốc ngươi thôi!"

Tiểu Tháp cười ha hả: "Ta biết hắn đang tâng bốc ta, nhưng thế thì có sao? Ta thích nghe!"

Giọng nói bí ẩn im lặng.

Lần này nó không tranh luận nữa!

Tịch Huyền đứng đối diện Diệp Quân đang định nói gì đó nhưng hai người bỗng quay đầu nhìn về phía xa. Phía cuối tầm nhìn, mấy trăm người đang xông về bên này!

Thấy cảnh này, Diệp Quân ngớ người!

Nhiều người đến vậy à?

Tịch Huyền cũng sửng sốt!

Đúng lúc này, Diệp Quân nhìn thấy một người rất quen mắt, chính là Nhiêu Tu kia. Nhiêu Tu chạy trước nhất, gã vừa xông về phía bên này vừa gào lên: "Diệp Quân ở phía trước đấy, mọi người đừng sợ, chân hắn bị đánh gãy rồi! Bây giờ không còn sức chiến đấu nữa đâu, xông lên!"

Tuy cật lực gào thét nhưng tốc độ của gã càng lúc càng chậm.

Diệp Quân nghe Nhiêu Tu hét xong thì sa sầm mặt xuống!

Ngươi đúng là một nhân tài!

Tịch Huyền nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nói: "Cô nấp đi! Giúp ta quan sát, ta sợ có người đánh lén ta!"

Tịch Huyền gật đầu: "Ngươi cẩn thận!"

Nói xong cô ấy búng người, biến mất trong đêm đen.

Diệp Quân nhìn mấy trăm người đang xông đến, vẻ mặt bình tĩnh.

Đám người xông đến đầu tiên thấy Diệp Quân thì sững sờ.

Gãy chân đâu?

Chẳng phải hắn đang rất ổn đây sao?

Bị lừa rồi!

Nhưng lúc này đã phóng lao đi rồi, phải theo lao thôi.

Người đàn ông cầm đầu bỗng hung dữ nói: "Giết Diệp Quân sẽ có ba nghìn vạn kim tinh! Giết!"



Nói rồi hắn ta xông thẳng về phía Diệp Quân!

Mẹ kiếp!

Đã đến lúc này rồi, chân ngươi không gãy cũng phải xem như là đã gãy!

Nhiêu Tu kia đã lùi lại sau đám người rồi!

Diệp Quân nhìn mấy trăm người đang xông về phía mình, hắn chậm rãi nhắm mắt lại. Trong đám người này, kẻ có cảnh giới thấp nhất cũng là bằng cảnh giới với hắn, hơn nữa đám người này đều là những kẻ ra tay tàn độc!

Sợ không?

Đương nhiên hắn không sợ!

Không một chút sợ hãi nào!

Diệp Quân bỗng mở mắt ra, trong nháy mắt, một thanh khí kiếm đã xuyên thủng trán của người đàn ông dẫn đầu!

Bụp!

Người đàn ông đó đổ sầm xuống đất!

Mà ngay lúc hắn ta ngã xuống, Diệp Quân đã xuất hiện trước mặt hắn ta như một hồn ma. Một giây sau, hắn rút mạnh khí kiếm ra, sau đó thì nhoáng lên một cái.

Rầm!

Lại một người nữa ngã xuống.

Lúc người này ngã xuống, hắn đã xuất hiện cách đó mấy trượng. Nơi đó, có một người đàn ông đã bị một thanh kiếm xuyên qua đầu!

Chớp mắt sau, Diệp Quân lại xuất hiện cách đó mười mấy trượng.

Vù!

Một cái đầu đẫm máu bay ra ngoài!

Chỉ trong vài nhịp thở, Diệp Quân đã liên tục giết được mười mấy người!

Đám người ở đây còn không thấy được bóng dáng của Diệp Quân ở đâu!

Tốc độ quá nhanh!

Trên ngọn cây nào đó, Tịch Huyền nhìn Diệp Quân ở bên dưới, lẩm bẩm: “Tên này nhanh thật đấy!”

Nói rồi, dường như cô ấy nhớ ra điều gì, gương mặt lại đỏ ửng lên: "Trong sách có nói, tốc độ của đàn ông nhanh quá, không tốt lắm đâu!"

...

Chương 157: Tên ngốc

Trong đêm tối, Diệp Quân liên tục đi xuyên trong đám cường giả như một bóng ma.

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Một nhát kiếm một người!

Đều giết trong tích tắc.

Diệp Quân chỉ theo đuổi một thứ, đó là tốc độ, không có bất kỳ sự phô trương nào, đều giết chết bằng một nhát kiếm.

Không đến mười lăm phút sau đã có gần một trăm thi thể ngã xuống.

Những người còn lại đã sợ vỡ mật, không còn ý chí chiến đấu nữa đều bỏ chạy tán loạn.

Thế nhưng kiếm của Diệp Quân lại nhanh hơn.

Lần này ngự kiếm của hắn giết người, kiếm quang liên tục xuyên qua màn đêm dưới sự không chế của hắn, thoáng chốc đã có mười mấy cường giả bị giết chết.

Còn lại một vài người sống sót đã điên cuồng tháo chạy.

Nhưng Diệp Quân không buông tha cho họ, hắn cầm kiếm lên đuổi theo.

Thấy thế, Nhiêu Tu trốn trong tối sắc mặt trắng bệch, gương mặt hiện lên vẻ chấn động.

Gã biết Diệp Quân rất mạnh nhưng không ngờ Diệp Quân lại mạnh đến mức này.

Đúng là một tên biến thái!

Tịch Huyền đứng lên ngọn cây nhìn Diệp Quân đang đuổi giết ra ngoài đó, cũng cảm thấy kinh ngạc.

Cái tên trông có vẻ dịu dàng, nho nhã thế mà lại ra tay rất tàn độc.

Ngay lúc này, Tịch Huyền bỗng quay đầu lại, mắt cô ấy nheo lại, ngay sau đó một phi đao đã chém giết cách đó mấy chục trượng.

Xoẹt!

Tiếng xé tan không khí vang lên, một cái đầu đầy máu rơi xuống nơi đó, sau đó một thi thể rơi xuống từ trên cây, trong tay thi thể còn cầm một cây cung.

Tịch Huyền run lên rồi biến mất ở đằng xa.



Trước Tội Thành.

Mười mấy người đang liều mạng chạy về phía Tội Thành, đằng sau họ là một đống thi thể.

Sắc mặt mười mấy người đều trắng bệch, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Đúng lúc này, một luồng kiếm quang bỗng lóe lên.

Đầu của hai cường giả trong đó bay ra ngoài.

Tám người còn lại càng liều mạng chạy về phía cổng thành đó.

Lúc này lại thêm một kiếm quang xoẹt qua.

Vèo!

Lại thêm một người ngã xuống.

Nhưng lúc này bảy người còn lại đã chạy vào trong thành.

Một thanh kiếm bỗng bay vào trong thành nhưng lúc sắp bay vào cổng thành, một tia sáng bỗng nổ trên thanh kiếm đó.

Ầm!

Thanh kiếm bị ép buộc dừng lại trước cổng thành.

Diệp Quân xòe bàn tay ra, khí kiếm bay lại vào trong tay hắn, hắn nhìn lên tường thành, một ông lão đang đứng trên tường thành nhìn hắn: “Không được đánh nhau ở Tội Thành”.

Diệp Quân nhìn ông lão, gật đầu: “Được!”

Nói rồi hắn nhặt hết nhẫn không gian của các thi thể đó.

Ông lão đứng trên tường thành nghe Diệp Quân nói thế cũng sửng sốt, tên này cứ bỏ qua như thế ư?

Ông ta còn tưởng chàng trai đó sẽ manh động đánh vào Tội Thành.

Thế nhưng tên này lại dừng lại.

Không lâu sau, Diệp Quân đã cất hết nhẫn không gian của các thi thể ở đó, sau đó rời đi.

Ông lão bỗng nói: “Khoan đã”.

Diệp Quân xoay người nhìn ông lão, ông lão trầm giọng nói: “Ngươi là Diệp Quân à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Ông lão nhìn Diệp Quân: “Có người bỏ ra ba ngàn vạn kim tinh để truy bắt ngươi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.

Ông lão còn định nói gì thì đúng lúc này trong thành vang lên một giọng nói: “Bảng khen thưởng đã được cập nhật! Một trăm triệu! Hễ ai giết được Diệp Quân, một trăm triệu kim tinh”.

Một trăm triệu!

Nghe thế, ánh mắt các cường giả xuất hiện trên tường thành đều trở nên nóng rực.

Ông lão nhìn Diệp Quân nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.

Một trăm triệu!

Diệp Quân khẽ cười: “Mình đáng tiền thật đấy”.

Hắn vừa nói vừa nhìn các cường giả trên tường thành: “Có ai đến lấy đầu ta không? Nếu không thì ta phải đi rồi”.

“Có ta!”

Một thanh niên trên tường thành bỗng nhảy xuống, nhưng ngay lúc này một kiếm quang xoẹt qua.

Thuật ngự kiếm!

Vèo!

Đầu của thanh niên đó văng ra xa trong tầm mắt mọi người nhưng cơ thể hắn ta vẫn còn đang chạy về trước.

Cái đầu bay về phía trước, hồn đuổi theo phía sau.

Lúc cả người thanh niên rơi xuống đất thì đã không còn đầu nữa.

Diệp Quân cúi người xuống lấy chiếc nhẫn của thanh niên này, sau đó nói: “Cảm ơn nhé”.

Thanh niên: “…”

Người đứng trên tường thành biến sắc khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Giết trong tích tắc.

Thanh niên đó là một cường giả cảnh giới Diệt Không đấy.

Thế nhưng lại bị giết trong tích tắc?

Vài người ở đó đều đánh bay ý nghĩ giết Diệp Quân.



Tiền thưởng rất lớn nhưng mạng sống quan trọng hơn.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn đám người trên tường thành nói: “Còn ai không?”

Trên tường thành rơi vào im lặng.

Diệp Quân xoay người bỏ đi, nhưng lúc xoay người đi hắn bỗng ho dữ dội, sau đó mọi người nhìn thấy khóe miệng Diệp Quân có vết máu.

Bị thương rồi?

Người trên tường thành đều ngơ ngác.

“Mẹ nó!”

Đúng lúc này, một chàng trai cao lớn nhảy xuống khỏi tường thành, gã cầm một thanh đao tức giận nhìn Diệp Quân: “Mọi người hợp sức lại giết tên này, cùng nhận tiền thưởng”.

Nghe thế mọi người cũng hơi động lòng.

Nhưng không ai dám động đậy.

Thấy mọi người không động đậy, gã sửng sốt nói: “Người gan dạ chết vì no, kẻ hèn nhát chết vì đói. Hắn đã bị thương nặng, các ngươi còn sợ gì chứ? Giết hắn!”

Mọi người vẫn không động đậy.

Lúc này một chàng trai tay cầm quạt gấp bỗng cười nói: “Cảnh Đại Hán, ngươi lên đánh với hắn hai chiêu, xem thử hắn còn có thể đánh được không, nếu được thì bọn ta đến giúp ngươi”.

Nghe thế mọi người đều gật đầu.

Sắc mặt Cảnh Đại Hán cũng trở nên khó coi, hắn ta nhìn chàng trai cầm quạt: “Trương Hoa Hoa, ngươi xem ta là tên ngốc à?”

Chàng trai tên Trương Hoa Hoa nói: “Ta nghĩ ngươi là tên ngốc đấy”.

Chương 158: Bị gài bẫy

Cảnh Đại Hán nổi giận muốn đánh người, Trương Hoa Hoa cười nói: “Tên ngốc Cảnh Đại đừng tức giận, ta đang cứu ngươi đấy! Ngươi nhìn kỹ lại xem, Diệp công tử đó có thể giết hàng trăm người bằng một nhát kiếm, còn đám người đó không có ai có cảnh giới thấp hơn hắn. Đây có nghĩa là sao? Tức là hắn không chỉ lợi hại mà chắc chắn người đứng đằng sau hắn cũng rất lợi hại”.

Nói rồi hắn ta nhìn Diệp Quân ở phía đằng xa nói: “Mẹ nó, người có thể dạy được một thiên tài như vậy là người chúng ta có thể chọc vào sao?”

Cảnh Đại Hán im lặng không nói, ngẫm lại mới thấy sợ.

Trương Hoa Hoa nhìn Cảnh Đại Hán: “Không có việc gì thì đừng chỉ tu luyện đao kiếm mà còn phải tu luyện đầu óc của ngươi nữa”.

Cảnh Đại Hán lạnh lùng nhìn Trương Hoa Hoa, sau đó có người nhìn Diệp Quân, Diệp Quân bình tĩnh nói: “Có đánh không?”

Cảnh Đại Hán lắc đầu: “Không đánh! Không đánh!”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Không đánh cũng được nhưng để nhẫn lại”.

Nghe thế Cảnh Đại Hán nổi giận, nhưng khi nhìn thấy thanh kiếm trong tay Diệp Quân, cơn giận của hắn ta bỗng lắng xuống.

Mẹ kiếp!

Chắc không phải tên này đang giả vờ bị thương để lừa ông đây đấy chứ?

Nghĩ đến đây, hắn ta liếc nhìn cổng thành.

Lúc này Diệp Quân nói: “Ngươi có thể thử xem tốc độ của ngươi nhanh hơn hay kiếm của ta nhanh hơn”.

Cảnh Đại Hán im lặng không nói gì.

Trương Hoa Hoa: “Mau giao nhẫn ra đi, phá sản như tiêu trừ hậu họa”.

Cảnh Đại Hán nhìn Diệp Quân, sau đó xòe bàn tay ra, chiếc nhẫn bay đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn chiếc nhẫn, trong chiếc nhẫn chỉ có hơn năm mươi vạn kim tinh.

Diệp Quân nhíu mày hơi bất mãn: “Sao ngươi lại nghèo thế?”

Cơ mặt Cảnh Đại Hán khẽ giật, hắn ta nhìn Diệp Quân không nói lời nào đã xoay người đi vào trong thành.

Phải nói rằng, hắn ta đang nghẹn một bụng tức.

Vốn dĩ cứ nghĩ mình can đảm đứng ra thì người trên tường thành sẽ hợp sức với mình nhưng hắn ta không ngờ đám người này đều không lên.

Mình đúng là một tên thiểu năng.

Lúc này Trương Hoa Hoa nhìn Diệp Quân nói: “Diệp công tử, vừa rồi ta nhận được tin tức, thư viện Quan Huyên có hai học sinh chết ở bên ngoài, không biết có phải ngươi làm chuyện này không?”

Mấy lời này đang như rắp tâm hại người.

Diệp Quân nhìn Trương Hoa Hoa trên tường thành, hắn xòe bàn tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay đến trước mặt Trương Hoa Hoa.

Trương Hoa Hoa sửng sốt.

Mọi người cũng ngơ ngác.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Trương huynh, đây là thứ ngươi nên có”.

Nói rồi hắn xoay người đi.

Tốc độ rất nhanh, tích tắc đã biến mất.

Trương Hoa Hoa đứng trên tường thành nhảy lên: “Mẹ nó, ngươi đừng đi, ngươi nói rõ cho ta nghe xem, này, này…”

Mọi người trên tường thành nhìn Trương Hoa Hoa với vẻ khó coi.

Mẹ kiếp!

Hóa ra các ngươi là cùng một bọn à?

Sắc mặt Trương Hoa Hoa hơi khó coi, hắn ta biết không thể ở đây nữa, sau đó hắn ta bèn nhảy xuống rồi biến mất.



Diệp Quân vừa đi vào rừng sâu, Nhiêu Tu đó xuất hiện trước mặt hắn, trong tay Nhiêu Tu là một đống nhẫn không gian.

Lúc nãy Diệp Quân phụ trách giết người, gã đã nhặt nhẫn.

Mặc dù cũng muốn cất riêng cho mình nhưng gã không dám.

Con người có thể có dã tâm nhưng không được tham lam, nhất là tham những thứ không thuộc về mình.

Diệp Quân nhận lấy nhẫn, hắn đếm một lúc, tổng cộng có gần ba ngàn vạn kim tinh.

Diệp Quân lấy một chiếc nhẫn đưa cho Nhiêu Tu, trong chiếc nhẫn có ba trăm vạn kim tinh.

Nhiêu Tu hơi do dự.

Diệp Quân nói: “Của ngươi đấy”.

Nhiêu Tu nhìn Diệp Quân, thấy Diệp Quân không có ý định giết người diệt khẩu mới yên tâm nhận, sau đó nói: “Cảm ơn Diệp huynh”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Đi mau đi”.

Nhiêu Tu do dự một lúc rồi nói: “Diệp huynh, ta đang ở trong ngôi đền đổ nát ở góc phía Nam của Tội Thành, những năm qua ta có một nhóm huynh đệ ở Tội Thành, thực lực của bọn ta không mạnh nhưng bọn ta biết rõ tình hình lớn nhỏ ở Tội Thành. Nếu huynh cần bất cứ điều gì thì cứ nói với ta bất cứ lúc nào”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Đến Tiên Bảo Các một chuyến, tìm một quản sự tên Tần Phong bảo y điều tra giúp ta rốt cuộc là ai gây chuyện với ta”.

Hắn biết muốn điều tra ra được lai lịch và thực lực của đối phương thì chỉ có thể tìm đến Tiên Bảo Các để nhờ giúp.

Há miệng chờ sung không phải là cách làm việc của hắn.

Nhiêu Tu gật đầu: “Vâng!”

Nói rồi gã chắp tay lại, xoay người đi.

Sau khi Nhiêu Tu rời đi, Diệp Quân nhắm mắt lại.

Không lâu sau hắn nhíu mày.

Tịch Huyền không hề xuất hiện.

Tại sao lại không xuất hiện?

Có người!

Diệp Quân nheo mắt, đúng lúc này đột nhiên có sự thay đổi, mặt đất trước mặt hắn bỗng có một bóng người, ngay sau đó một tia sáng đã đánh vào cổ họng hắn.

Lúc này một phi dao bỗng xoẹt qua.

Vèo!

Tia sáng đó dừng lại khi chỉ còn cách cổ Diệp Quân một tấc.

Một người mặc đồ đen đứng trước mặt Diệp Quân, sau gáy gã có một phi đao.

Lúc này Tịch Huyền xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Tịch Huyền mỉm cười: “Tên này là U Linh, là sát thủ rất nổi tiếng ở Tội Thành, gã đã ẩn náu ở đây lâu rồi”.

Diệp Quân xòe bàn tay ra, một chiếc nhẫn bay vào trong tay Tịch Huyền.

Trong chiếc nhẫn có gần một ngàn bốn trăm vạn kim tinh.

Tịch Huyền nhìn Diệp Quân: “Cho ta sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Tịch Huyền cười nói: “Nói thật ta cảm thấy hơi hổ thẹn, không giúp gì được mà còn lấy nhiều tiền như vậy, cái này gọi là ham tiền”.

Cô ấy vừa nói vừa nhận lấy nhẫn không gian.

Diệp Quân nói: “Tịch Huyền cô nương, ta muốn nhờ cô giúp một việc”.

Tịch Huyền cười nói: “Ngươi nói đi”.

Diệp Quân nói: “Theo như ta đoán, người nhằm vào ta lần này không phải nhà họ An thì là tộc Thiên Long viễn cổ. Chỉ cần tình báo của Tiên Bảo Các đến, ta sẽ đánh vào Tội Thành. Lúc đó một mình ta có hơi yếu, không có người giúp chắc chắn sẽ thua nên ta mong cô có thể đi cùng ta, được không?”

Nghe thế nụ cười của Tịch Huyền cứng đờ.

Cô ấy bỗng cảm thấy chiếc nhẫn trong tay hơi nóng.

Thôi xong!

Bị người này gài bẫy rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.