Chương trước
Chương sau


Chương 392

Nói rồi ba người nhanh chóng chạy về phía xa, chẳng mấy chốc đã biến mất trong màn đêm.

Lúc này, Tịch Huyền đứng bên bỗng cười hỏi: “Ngươi có kế hoạch gì?”

Diệp Quân suy nghĩ rồi đáp: “Không có kế hoạch gì hết, đợi bọn chúng tới rồi giết thôi!”

Tịch Huyền nhìn Diệp Quân: “Tự tin vậy sao?”

Sau một thoáng trầm ngâm, Diệp Quân nói: “Lần này bọn chúng hạ lệnh truy sát ta có thể phân thành ba giai đoạn. Giai đoạn đầu tiên là mới bắt đầu, đám người đó sẽ đánh giá thấp thực lực của ta, dùng sao ta cũng chỉ mới đến cảnh giới Phá Không. Giai đoạn này là chúng ta thoải mái nhất”.

Tịch Huyền hỏi: “Giai đoạn thứ hai thì sao?”

Diệp Quân nói: “Giai đoạn thứ hai bọn chúng sẽ phát hiện thực lực của ta mạnh hơn bọn chúng nghĩ rất nhiều. Lúc này bọn chúng mới suy xét kỹ lại, sát thủ bình thường sẽ không dám nhận nhiệm vụ giết ta, thế nên những người dám tới chắc chắn phải là cao thủ! Đương nhiên rồi, ta không biết chất lượng cao thủ ở đây như thế nào”.

Nói rồi anh nhìn Tịch Huyền.



Tịch Huyền hỏi tiếp: “Vậy giai đoạn thứ ba thì thế nào?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Sau khi qua được giai đoạn thứ hai, sát thủ bình thường ở đây chắc chắn không dám tới tìm ta! Cao thủ thực sự cũng sẽ đánh giá lại thực lực của ta, đến lúc đó chủ mưu đứng sau chỉ có hai lựa chọn. Thứ nhất là bọn chúng tăng thêm tiền thưởng, thứ hai là từ bỏ”.

Tịch Huyền cười nói: “Còn có lựa chọn thứ ba nữa, chính là bọn chúng sẽ đích thân ra tay!”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy!”

Tịch Huyền khẽ cười: “Với thực lực của ngươi, dù ở Tội Uyên này, số người có thể giết được ngươi cũng không quá con số mười!”

Mười người!

Diệp Quân nhíu mày: “Người ở đây yếu vậy à?”

Tịch Huyền liếc hắn một cái: “Lẽ nào không thể là vì ngươi quá mạnh à?”

Diệp Quân hơi ngẩn ra, sau đó mỉm cười.

Tịch Huyền lắc đầu: “Cái tên này, ngươi cố tình vờ vịt chứ gì!”



Diệp Quân vội lắc đầu: “Ta mới đến Trung Thổ Thần Châu không bao lâu, không hiểu rõ về cường giả ở đây, số người đã từng giết cũng không nhiều!”

Nói rồi hắn lại bất giác lắc đầu cười.

Thật ra cái này phải trách Tháp gia!

Ngày nào cũng khiến hắn suy nghĩ rằng hắn rất yếu, lúc nào cũng lấy đại gia tộc ở vũ trụ Quan Huyên ra so sánh với hắn, dần dà hắn đã xem đối thủ của mình ai cũng mạnh ngang cấp độ Diệp Quan Chỉ hết.

Tịch Huyền cười: “Mười người có thể giết được ngươi đều là lão quái vật ở đây, giá bình thường bọn chúng không nhận đâu, nhưng nếu kẻ muốn giết ngươi chịu chi thì sẽ khác ngay!”

Diệp Quân nhìn chằm chằm Tịch Huyền: “Ta và cô liên thủ thì sao?”

Tịch Huyền chớp mắt, bàn tay ngọc ngà phất lên: “Mặc sức mà giết chúng!”

Diệp Quân gật đầu: “Nói vậy là nếu chủ mưu không đích thân ra tay thì chúng ta không có bất kỳ nguy hiểm nào! Nếu chủ mưu đích thân ra tay…”

Nói rồi, hắn dừng lại một chút mới nói tiếp: “Thế thì sự hợp tác của chúng ta kết thúc!”

Đương nhiên hắn sẽ không mong cầu người ta cùng mình đối mặt với nhà họ An và tộc Thiên Long thượng cổ rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.