Chương trước
Chương sau


Chương 1102

Lần đó, Thiên Mệnh cô nương không chỉ muốn hủy diệt Chân vũ trụ mà còn suýt nữa hủy diệt luôn cả vũ trụ Quan Huyên.

Nguyệt Hoàng lặng thinh.

Lần đó quả thật suýt nữa mọi người đều đã “xong đời”.

Tín công chúa lại nói: “Lần này… Ta không dám nói vị Tiêu Dao Kiếm Tu kia, nhưng Kiếm Chủ Thanh Sam và người phụ nữ váy trắng, một người là ông nội ruột của thiếu chủ, một người là cô cô ruột của thiếu chủ, nếu thiếu chủ này bị đánh đến mức cùng đường thật, ngươi nghĩ họ sẽ không ra tay thật sao? Người ta chỉ đang nuôi dưỡng ở bên ngoài thôi chứ không phải thả lợn thả bò, đến thời khắc quan trọng thật, nếu ai làm gì quá đáng thì thử xem họ có đánh không”.

Nguyệt Hoàng im lặng không đáp.

Tín công chúa cười nói: “Ta nghĩ cho dù là viện trưởng hay thiếu chủ, cả đời này của họ chắc chắn sẽ có rất nhiều gian nan, nhưng chắc chắn sẽ có kết cục tốt đẹp. Về phần những nhân vật nhỏ bé như chúng ta thì chỉ có thể ủng hộ họ mà thôi”.

Nguyệt Hoàng nhìn Tín công chúa: “Có phải Tín công chúa cũng từng muốn đầu hàng rồi không?”

Tín công chúa nói: “Bà đừng nói bậy, chỉ cần có Tam Kiếm, ta sẽ luôn trung thành với nhà họ Dương”.

Nguyệt Hoàng hỏi: “Nếu Tam Kiếm không có ở đây thì sao?”

Tín công chúa cười nói: “Ta có thể phát huy tham vọng của mình đều là nhờ vào sự tin tưởng của Kiếm Chủ, nếu Tam Kiếm không ở đây, ta cũng chỉ có thể chết để báo đáp ân tình thôi. Đầu hàng ư? Thật sự muốn ta đi quỳ xuống cầu xin được sống với Chân vũ trụ thì…”

Bà ấy nhìn vào nơi sâu thẳm trong tinh không khẽ nói: “Vậy ta làm thế nào để xứng với những người đã chết trận chiến Cổ tộc trong ba ngàn vạn năm qua? Cho đến nay vẫn còn rất nhiều thi thể của họ đang bị treo ở Trấn Thiên Môn”.

Nguyệt Hoàng không nói gì.



Tín công chúa lại nói: “Mong rằng một ngày nào đó thiếu chủ có thể đưa họ về…”



Nơi Thần Táng.

Diệp Quân đi theo An Nam Tịnh đến nơi Thần Táng, cuối tầm nhìn, Diệp Quân nhìn thấy một dãy núi, dãy núi cao đến cả ngàn trượng, kéo dài cả vạn dặm, không nhìn thấy điểm cuối.

Ở thế giới này, bầu trời chỉ có một màu xám xịt, vô cùng u ám.

Lúc này ở sâu trong núi Táng Thần, một con chim đại bàng lớn bay đến, hai cánh dang rộng đến vạn trượng, che khuất cả mặt trời, toàn bộ núi Táng Thần như nhỏ bé trước mặt nó.

Thấy thế, sắc mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng.

Đây là yêu thú cấp bậc gì thế?

Con chim đại bàng bay vút qua núi Táng Thần, uy lực yêu thú cực mạnh cuồn cuộn lao xuống từ trên trời, thoáng chốc thời không giữa trời đất đều rung chuyển dữ dội, sau đó dần vặn vẹo biến dạng.

Diệp Quân cảm nhận được như có cả hàng vạn ngọn núi đè lên, nghẹn trong lòng, không thể thở, càng không thể động đậy.

Diệp Quân hoảng sợ.

Lúc này con chim đại bàng đó đã biến mất nơi chân trời.

Lúc này uy lực đáng sợ đó mới dần biến mất.

Diệp Quân siết chặt hai tay lại, nhìn con chim đại bàng bay vút lên trời, cảm thấy vô cùng hãi hùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.