Chương trước
Chương sau


Chương 1107

Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Như vừa nãy, gặp chàng trai kia, ta có thể giết hắn bằng một nhát kiếm, vì hắn không phải là đối thủ của ta mà. Nhưng giết hắn rồi, chắc chắn gia tộc của hắn sẽ tới trả thù, đương nhiên cha ta là Kiếm Chủ Nhân Gian, mẹ ta là các chủ Tiên Bảo Các, bọn ta chắc chắn sẽ không sợ họ, song…”

Nói đến đây, hắn khẽ cười rồi mới tiếp tục: “Cứ tiếp tục như vậy ta sẽ sinh ra tính ỷ lại, làm chuyện gì cũng sẽ cho rằng có cha mẹ chống lưng, mình muốn làm gì cũng được, dù sao cũng có cha mẹ lo rồi. Lâu dần, ta sẽ ngày càng ỷ lại, không nhìn rõ bản thân mình”.

Dứt lời, kiếm Hành Đạo trong cơ thể Diệp Quân bỗng rung lên, xung quanh hắn tràn ra một luồng kiếm ý.

Tuy chưa đột phá nhưng lúc này, kiếm ý của hắn cũng đang lặng lẽ xảy ra biến hóa.

Giọng nói bí ẩn cười nói: “Ngươi có thể nghĩ được như vậy là một điều rất tốt”.

Diệp Quân hít sâu vào một hơi, sau đó nói: “Nếu ta có thực lực như cô cô váy trắng thì ta cũng có thể làm việc tùy ý, nhưng tiếc là ta không có! Đã không có thì phải khiêm tốn thôi. Trẻ tuổi, không có thực lực thì tính tình không được quá quắc. Không có thực lực mà còn lếu láo thì chỉ là trò cười trong mắt người khác thôi!”

Giọng nói bí ẩn khẽ nói: “Những lời ngươi vừa nói là cảm ngộ được sau khi nhìn thấy sự kiêu ngạo của chàng trai kia à?”

Diệp Quân gật đầu: “Chắc chắn chàng trai kia có gia thế không đơn giản nên mới kiêu căng như vậy, nhìn đời bằng nửa con mắt. Thật ra, ta cũng vậy, từ sau trận chiến ở Chân vũ trụ, bây giờ thậm chí ta còn nghĩ Thần Đế cũng chỉ đến thế thôi. Sao ta lại kiêu ngạo như vậy? Vì ta có cha mẹ chống lưng. Nếu không có bọn họ, để mình ta chiến đấu với một vị Thần Đế sẽ ra sao? Chắc chắn ta sẽ bị người ta treo lên mà đánh, không có sức đánh trả nữa cơ”.

Giọng nói bí ẩn cười nói: “Tu hành chính là tu tâm, tu thân, diệt tà niệm, giữ gìn ý nguyện ban đầu, điều khó nhất trên con đường tu hành chính là lội ngược dòng nước, như đi trên phiến băng mỏng, bất cẩn một chút sẽ vạn kiếp không ngóc đầu lên được. Thế nên vào lúc này mà ngươi vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo đúng là một điều cực kỳ hiếm thấy, ngươi phải giữ gìn, sau này lúc tu tâm cảnh thì sẽ thoải mái hơn rất nhiều!”

Diệp Quân tò mò: “Tu tâm cảnh?”



Giọng nói bí ẩn cười nhẹ: “Là một loại cảnh giới mà ta tự sáng tạo ra, một thời gian nữa ta sẽ dạy ngươi, ngươi bằng lòng học không?”

Diệp Quân vội đáp: “Đương nhiên là bằng lòng!”

Trong tháp, Tiểu Tháp nói: “Ngươi định dạy hắn à?”

Giọng nói bí ẩn: “Ngươi có biết bây giờ hắn đang ở tâm cảnh nào không?”

Tiểu Tháp hỏi: “Tâm cảnh nào?”

Giọng nói bí ẩn cười đáp: “Hiện giờ hắn đã bước vào phạm trù tâm cảnh rồi. Vốn ta tưởng phải qua một thời gian nữa hắn mới tới được tầng cấp này, nhưng không ngờ nhanh như vậy mà hắn đã có thể cảm ngộ được, bước vào được tầng cấp tâm cảnh này thật sự là quá yêu nghiệt”.

Tiểu Tháp cười nói: “Phải xem là ai dạy hắn được như vậy chứ!”

Giọng nói bí ẩn: “…”

Một lúc sau, giọng nói bí ẩn tiếp tục nói: “Năng lực cảnh tỉnh bản thân mọi lúc mọi nơi của hắn thật sự quá thích hợp để tu tâm đạo của ta!”

Tiểu Tháp do dự rồi nói: “Nhưng hắn đã tu kiếm đạo, hơn nữa còn tu cả võ đạo!”

Giọng nói bí ẩn bình tĩnh nói: “Thêm tâm đạo nữa thì có sao?”

Tiểu Tháp cạn lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.