Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Diệp Quân tối xuống, không có tác dụng ư?
Ở đằng xa, Khâu Bạch Y nhìn Diệp Quân khen ngợi: “Một kiếm chém được ba trăm triệu năm tuổi thọ, kiếm kỹ này của ngươi đúng là lợi hại”.
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Tại sao ông lại không sao?”
Khâu Bạch Y mỉm cười: “Có vẻ ngươi đã quên mất một chuyện, đó là ta không phải loài người, ta là linh của Ác Đạo. Mà tuổi thọ của linh Ác Đạo đương nhiên không phải thứ mà tu sĩ loài người có thể so sánh được”.
Diệp Quân cau mày, hắn thật sự đã quên mất vấn đề này.
Khâu Bạch Y nói: “Ta biết ngươi đang từ từ khôi phục nguyên khí vừa tiêu hao. Không vội, ta chờ ngươi khôi phục, bởi vì ta cũng đang chờ một số người bạn cũ, hơn nữa nhân cơ hội này, ta cũng muốn nói chuyện với ngươi, bởi vì đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, đương nhiên chắc chắn cũng sẽ là lần cuối cùng”.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Giữa chúng ta còn gì để nói nữa à?”
Khâu Bạch Y cười: “Đương nhiên là còn rồi. Nói thật thì ta rất tò mò về gia tộc của ngươi đấy”.
Diệp Quân nói thẳng: “Không cần tò mò, ta có thể nói thẳng cho ông biết, cha ta vô địch, ông nội ta vô địch, bác ta vô địch, cô cô ta cũng vô địch!”
Khâu Bạch Y hơi giật mình, sau đó cười hỏi: “Cả nhà đều vô địch sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Chỉ có ta là yếu nhất thôi”.
Khâu Bạch Y nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Ngươi nói cho ta biết có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than-full/4021737/chuong-4130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.