Nhất Niệm lại không đứng vững một lần nữa, Diệp Quân vội ôm lấy cô ta, Nhất Niệm nói với giọng yếu ớt: “Thật ra vẫn có thể nén mỏng hơn, nhưng thực lực ta không đủ, chỉ có thể đến thế thôi”.
Diệp Quân dịu dàng an ủi: “Đã lợi hại lắm rồi”.
Nhất Niệm chớp mắt: “Thật sao?”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Thật”.
Nhất Niệm lập tức cười tươi.
Diệp Quân dịu dàng xoa đầu Nhất Niệm, sau đó quay đầu nhìn về phía thời không bị chất chồng kia, nét mặt hắn dần trở nên nặng nề.
Sau khi nén lại, sức mạnh trong thời không này đã thay đổi.
Nhất Niệm nói: “Có lẽ huynh làm sẽ càng khó khăn hơn, vì huynh đè nén thời không này cũng đồng nghĩa với việc đè nén cả kiếm ý của mình.
Nói đến đây, cô ta cười khổ: “Việc mất sức chẳng những không thể giảm bớt mà còn tăng lên gấp mấy lần.
Diệp Quân nói: “Nhưng uy lực cũng tăng lên gấp mấy lần, không phải sao?”
Nhất Niệm gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân cười nói: “Đợi muội tịnh dưỡng xong, ta sẽ lập tức bắt đầu tu luyện”.
Nhất Niệm nói: “Bây giờ huynh tu luyện luôn đi…”
Diệp Quân nói: “Nướng dê trước nhé?”
Hai mắt Nhất Niệm sáng lên: “Được”.
Tịnh An cũng liên tục gật đầu như gà mổ thóc.
Diệp Quân cười to.
Đăng Thiên Vực.
Sau khi Cửu Trọng Thiên vỡ tan, Đăng Thiên Vực thoáng chốc trở nên vắng vẽ, vì đã không còn gì quý giá nữa.
Hôm nay, Khâu Bạch Y đi tới Đăng Thiên Vực, ông ta chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc lâu sau đó, ông ta cười nói: “Ra ngoài đi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than-full/4021731/chuong-4124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.