“Bẩm Hoàng Hậu, Hoàng Thượng từ lúc đi săn bắn bị té ngựa đến nay đã qua năm ngày, vẫn chưa tỉnh lại. Trong cung đã bắt đầu có những lời đồn đãi loạn thất bát tao[1]… ” Thái giám quỳ xuống dưới chân một nam nhân đang ngồi trên ghế gỗ tử đàn nói khẽ.
“Ngươi đừng học những người đó ăn nói huyên thuyên, những lời này truyền ra là có thể rơi đầu!” Nam nhân kia nhíu mày, dáng vẻ không vui.
“Lão nô đã đi theo Hoàng Hậu khi ngài từ Tướng Quân phủ tiến vào cung. Lão nô ở trong cung này cũng đã nhiều năm, đã nhìn quen cảnh ngươi lừa ta gạt, câu tâm đấu đá. Lão nô biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, chỉ là lão nô không muốn giấu diếm Hoàng Hậu điều gì. Hoàng Hậu, xin ngài cho lão nô nói vài câu quá phận, ngài vào cung tới nay cũng đã được ba năm, tuy là thân phận địa vị Hoàng Hậu cao quý, nhưng Hoàng Thượng lại sủng ái Liễu quý phi, mà Liễu quý phi kia bình thường ỷ vào Hoàng Thượng sủng ái, tác uy tác quái cũng không nói. Nhưng hiện tại Hoàng Thượng hôn mê bất tỉnh, Liễu quý phi lại ỷ vào quyền thế của cha hắn là Liễu Tể tướng, áp bức ngài không được quyền đi thỉnh an Hoàng Thượng. Còn Liễu Tể tướng bình thường làm ra bộ dạng thanh cao kiêu ngạo, thật ra chỉ là một kẻ cặn bã, ham mê quyền lực. Hoàng Thượng ân sủng yêu thương tín nhiệm hắn, ai ngờ vào lúc này hắn lại thừa dịp Hoàng Thượng hôn mê, liền cầm giữ triều chính. Đại tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-dinh-hoa/2068611/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.