Hiện trường buổi họp báo lớn như vậy đột nhiên yên tĩnh lại chỉ vì một tiếng bất thình lình của Trịnh Lãng Yến. Người xung quanh ai nấy đều nhìn nhau rồi nhìn người đứng trên đài dưới đài, nhất thời không biết tình huống thế nào. Bộ dạng này của Trịnh Lãng Yến thật sự quá kỳ quái, cả người anh mặc âu phục có giá trị không nhỏ, khí chất thanh quý cao ngạo và hơi thở lạnh lùng tản ra xung quanh làm cho người ta không dám tới gần nhưng lại rất hấp dẫn ánh mắt mọi người. Chỉ có điều cái kẹp cà vạt giá rẻ trước ngực anh và kebab* trong tay thật sự không hài hòa, điều này khiến cho người ta nhất thời không đoán ra được rốt cuộc là anh đến làm màu hay là có lai lịch lớn thật. *Kebab (còn được viết kebap, kabab, kebob, kabob, kibob, kebhav, kephav) là món ăn sử dụng thịt cắt miếng rồi xiên vào que nướng trên than hồng phổ biến tại Trung Đông, Đông Địa Trung Hải, và Nam Á. Chẳng mấy chốc, phóng viên xung quanh đã bắt đầu cất tiếng bàn luận xôn xao. "Đây là ai vậy?" "Không biết nữa, trong ấn tượng của tôi không có vị này." "Có phải vị cổ đông thứ hai kia của Tinh Liên không?" "Không phải đâu, lúc trước tôi từng gặp rồi, cậu ta không phải như này." "Lên hỏi chút xem, hỏi coi người này tới cùng ai vậy." Đạo diễn vừa bị Hách Vân ném đồ vào mặt cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ông ta nhìn người đàn ông trước mặt gây khó xử cho ông ta, tức giận đến mức quát lên một tiếng: "Mẹ nó, cậu là ai hả? Bảo vệ, bảo vệ đâu mà sao ai cũng cho vào buổi họp báo được vậy!" Các phóng viên thấy bầu không khí hỗn loạn hiện tại lại vô cùng hưng phấn như nhận được phần thưởng cuối năm, cho dù có sợ hãi người đàn ông này thì micro và camera vẫn chĩa vào trước mặt Trịnh Lãng Yến. "Xin hỏi chàng trai này, cậu là ai? Có quan hệ gì với Lâm Tiếu vậy?" Có người đầu tiên mở lời, cuối cùng mấy người phía sau cũng không nhịn được mà hỏi theo. Lâm Tiếu vẫn ngồi ở ngoài rìa, cô ngước mắt lên chỉ có thể nhìn thấy Trịnh Lãng Yến đang bị đám người vây chặt, quanh người anh tản ra khí thế không được tới gần, trên gương mặt sắc xảo là biểu cảm lạnh lùng như băng. Anh gần như đã khác hẳn lúc trước, không còn ngang ngược càn rỡ, cũng không còn bộ dạng bám người kia. Anh không còn là chàng trai của cô, không còn là đại cẩu có cảm xúc gì cũng biểu lộ ra ngoài nữa rồi. Người đàn ông này trở nên âm u nội liễm giống như một con báo săn trưởng thành, có đủ kiên nhẫn đi săn và đánh giết, núp trong bóng tối thủ thế chờ đợi. Lâm Tiếu chợt nhớ tới thời cấp ba, ngày đầu tiên cô chuyển trường tới bị lưu manh chặn đường cũng là Trịnh Lãng Yến đột ngột xuất hiện, phách lối quát lên trước mặt tất cả mọi người: Mẹ nó, ai nói bố mày không cứng! Cậu chủ nhỏ ngang ngược kia dường như đã không còn nữa. Lâm Tiếu vô thức nắm chặt điện thoại, màn hình điện thoại vẫn dừng ở khung trò chuyện Wechat, tin nhắn trả lời của Đoạn Nghị Cách được gửi tới vào mười mấy phút trước: "Chị Lâm đừng sợ, em qua ngay đây!" Trên tin nhắn này, Đoạn Nghị Cách vẫn luôn quấn quýt hỏi cô sau khi buổi họp báo kết thúc thì có muốn ăn mừng chút không, muốn ăn gì để cậu ta đi đặt. Lâm Tiếu gần như đã quên luôn mình trả lời cái gì, bây giờ vô thức liếc qua, đột nhiên nhìn thấy tin nhắn trả lời ở trên: "Đương nhiên là kebab rồi." Đây là Hách Vân thuận tay trả lời giúp cô lúc làm tóc. Ánh mắt cô chuyển về lần nữa, nhìn vào kebab trong tay Trịnh Lãng Yến, chính Lâm Tiếu cũng cảm thấy khó tưởng tượng nổi. Ba năm không gặp mà bây giờ cô vẫn còn có tâm trạng nghĩ xem khi nào anh trở về, sao bây giờ mới chịu về vậy? Phóng viên dưới đài đặt câu hỏi ngày càng hăng, Trịnh Lãng Yến nhìn đám phóng viên chen lấn tới gần, vô thức nhíu mày lại, sau đó cẩn thận giơ kebab ra xa một chút để tránh cho người ta chạm vào. Anh cũng không có ý định trả lời đám phóng viên ồn ào này, người đàn ông cất đôi chân thon dài, đôi giày da bóng loáng khẽ nhúc nhích. Ánh mắt anh đối mặt với cô gái gầy gò ngồi bên kia, sự tĩnh mịch và yên tĩnh trong đôi mắt anh lập tức trở nên run rẩy, từ người đến tim gần như bị mê hoặc ngay lập tức, không kìm lòng được đi tới. Đám người phía sau lập tức la hét ầm ĩ thêm một đợt. Chẳng bao lâu, Đoạn Nghị Cách đẩy đám người kia ra rồi chen vào, cậu ta chạy cả một đường nhưng làm thế nào cũng không đuổi kịp Trịnh Lãng Yến ở trước mặt. Bây giờ cậu ta cực kỳ mệt, một tay chống hông thở hổn hển để bình tĩnh lại, đầu tiên là giơ tay chỉ vào đạo diễn trên đài. "Má, ông bị mù rồi hả, người của người ta mà cũng dám động à? Có phải ông chán sống rồi không?" Bảo vệ bắt đầu đi tới khống chế tình cảnh. Các phóng viên thấy Đoạn Nghị Cách đột ngột xuất hiện thì kích động đến mức nhất thời không biết nên chĩa micro vào ai, bọn họ thật sự không dám tới gần Trịnh Lãng Yến. Có vài người đành phải chuyển micro sang Đoạn Nghị Cách: "Đoạn tổng, nghe nói cậu và Lâm Tiếu chia tay nên mới làm cô ấy bị hủy nhân vật, xin hỏi cậu có biết chuyện này không?" Đoạn Nghị Cách lập tức nổi giận: "Má nó, tôi giải thích nhiều vậy rồi mà mấy người bị điếc à? Viết vớ vẩn cái gì, chỉ biết nói xấu sự trong sạch của người khác là giỏi thôi!" Trịnh Lãng Yến như che chắn tiếng la hét ầm ĩ của người xung quanh, anh chỉ cất bước chân trầm ổn đi về phía trước, ngón tay đang run rẩy đã làm lộ cảm xúc hiện tại của anh. Lâm Tiếu gầy quá, so với con người ngoan ngoãn yên tĩnh lúc trước thì bây giờ cô lại lạnh mặt ngồi đó, càng giống đóa hoa tường vi đỏ tươi nở rộ trong vách núi khiến bất kỳ ai cũng không làm lơ được, có muốn tới gần thì cũng phải dùng mạng mới hái được. Mà anh chính là người vui vẻ chịu đựng đó. Cuối cùng cũng đi tới đây, ánh mắt hai người chạm vào nhau, rõ ràng trong mắt cô là thanh tuyền gợn sóng nhưng lại lật đổ tất cả sóng to gió lớn của anh. Có phóng viên nhìn thấy sườn mặt người đàn ông, trong đầu chợt hiện ra gì đó, vỗ mạnh một cái vào trán rồi đẩy người bên cạnh: "Tôi nhớ ra rồi!" Người giơ máy chụp hình nghi ngờ ngẩng đầu nhìn cô ta, cô ta hưng phấn giơ tay chỉ vào Trịnh Lãng Yến đang đứng trước mặt Lâm Tiếu: "Cậu ta chính là đại cổ đông vẫn luôn không lộ diện của Tinh Liên đó! Sáng nay tôi vừa mới đi canh tin tức cậu ta về nước, chụp được sườn mặt. Nào nào, cậu chụp chính diện nhiều chút đi." "Hơn nữa tôi còn nắm giữ tin tức đáng tin nói cậu ta là con trai độc nhất của bất động sản Trịnh thị đó." Người chụp ảnh dành thời gian hỏi cô ta: "Trịnh thị nào?" "Trời ơi, cả nước này còn Trịnh thị nào nữa? Là Trịnh thị lúc trước vẫn luôn phát triển mạnh ở thành phố B, năm ngoái bắt đầu leo lên top 1 bảng xếp hạng tài phú cả nước đó!" Trong tích tắc, một đợt sóng to gió lớn lại nổi lên. Trên đài, vẻ mặt trợ lý hốt hoảng chạy lên nói nhỏ gì đó với đạo diễn, sắc mặt đạo diễn đột nhiên trở nên khó coi. Trịnh Lãng Yến cứ ngước mắt nhìn Lâm Tiếu trong bầu không khí ầm ĩ, anh lại đi tới một bước, dường như muốn dựa vào gần hơn, một tay khác cũng không nhịn được mà giơ ra. Mãi đến khi anh sắp chạm vào cánh tay gầy gò trắng nõn của cô, Lâm Tiếu bỗng chốc bị người ta kéo ra, rời khỏi anh. Hách Vân lạnh mặt kéo Lâm Tiếu đi, lộ ra vẻ mặt đề phòng nhìn Trịnh Lãng Yến đứng bên dưới. Cô nàng bảo vệ Lâm Tiếu ở sau lưng, giọng nói cũng lạnh đi, vừa nhìn thấy ánh mắt người đàn ông phút chốc sầm xuống khiến cô nàng hơi run lên. "Tiếu Tiếu, chúng ta đi thôi." Bóng dáng mảnh mai xinh đẹp của Lâm Tiếu được váy bao bọc, hình dạng xương cánh bướm vô cùng rõ ràng giống như là hồ điệp đang đậu, một giây sau khẽ mọc ra một đôi cánh dưới làn da gần như trong suốt, sau đó vỗ cánh bay đi. Đoạn Nghị Cách cũng lấn tới, cậu ta thấy sóng ngầm giữa hai người, vuốt cổ họng gọi Lâm Tiếu: "Chị Lâm, chị đi trước đi, ở đây cứ giao cho em và anh Yến xử lý." ... Hách Vân ôm Lâm Tiếu trốn đi, chẳng mấy chốc đã có một đám phóng viên ùa tới. Hách Vân đề phòng quay lại trách móc vài câu, xung quanh lập tức có bốn năm người đàn ông cao lớn mặc âu phục tạo thành phạm vi bảo hộ cho Lâm Tiếu. "Cô Lâm đi bên này, xe của cậu Trịnh ở bên ngoài." Mặt trời bên ngoài hừng hực, Hách Vân giơ tay che cho cô một chút. Thuận theo tiếng nhắc nhở của người đàn ông, Lâm Tiếu vừa liếc mắt đã thấy chiếc xe bảo mẫu kiểu dài đậu ở cách đó không xa. Cô hơi do dự, phóng viên đuổi theo không dứt, Lâm Tiếu lên xe dưới sự che chở của người đàn ông mặc âu phục. Bên trong có mở điều hòa, trang trí vô cùng xa hoa thoải mái, đồ đạc cũng rất đầy đủ. Cô đóng cửa lại, kéo rèm, bên ngoài không thể nhìn vào bên trong. Lâm Tiếu nhìn mấy lần rồi thu hồi tầm mắt, vừa quay qua đã đối mặt với vẻ mặt nghiêm nghị của Hách Vân. Cô nàng kéo tay Lâm Tiếu nhíu mày: "Tiếu Tiếu, mình nói cho cậu biết, cậu đừng có dại dột lần hai!" ... Lúc Trịnh Lãng Yến đi ra, bước chân rất vội vàng, anh nhíu mày lại, đôi mắt đen sâu không thấy đáy. Phóng viên sau lưng vẫn luôn đuổi theo anh, Trịnh Lãng Yến chân dài bước chân rộng giống như hoàn toàn không hề nghe thấy, ánh mắt luôn sáng rực đi về phía trước. Tới gần xe bảo mẫu, trái tim anh căng thẳng như muốn nhảy ra ngoài. Trịnh Lãng Yến dùng ánh mắt hỏi thăm người đứng ở cửa, đối phương gật đầu khẳng định Lâm Tiếu đang ở trên xe, trái tim Trịnh Lãng Yến lập tức lắng đọng lại. Dưới ánh nắng chói chang, Trịnh Lãng Yến híp mắt, một tay nới lỏng cà vạt mới khiến anh như cảm thấy tìm được hô hấp của mình. Phóng viên sau lưng bị cản lại, Trịnh Lãng Yến dừng một chút rồi giơ tay mở cửa xe, Lâm Tiếu nghe thấy tiếng động lập tức nhìn qua. Đôi mắt to tròn sáng tỏ, bên trong thanh tịnh như sơn tuyền không bị ai vấy bẩn. Trịnh Lãng Yến nheo mắt, yết hầu chợt nhúc nhích một chút mới phát hiện miệng đắng lưỡi khô, ánh mắt của cô còn chói mắt hơn cả mặt trời. Bầu không khí yên tĩnh hồi lâu, Lâm Tiếu cứ ngồi đó dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn Trịnh Lãng Yến. Trịnh Lãng Yến vịn vào khung cửa, mơ hồ cảm thấy sau lưng Lâm Tiếu thật sự mọc ra đôi cách, chỉ là cô không bay đi, cô cam tâm dừng lại ở đây. Đột nhiên Trịnh Lãng Yến thở hắt ra, cơ bắp cả người căng cứng cũng dần bình tĩnh lại, trên trán đổ một lớp mồ hôi mờ nhạt. Anh vô thức đưa kebab trong tay tới, giọng nói trầm thấp như trống chiều, bối rối bên trong được che giấu rất khá. "Cái này... Em ăn đi." Lâm Tiếu khẽ giật mình, không nhúc nhích, Hách Vân lập tức nhíu mày nhìn Trịnh Lãng Yến như đang nhìn một thằng ngốc. Lúc này anh mới thuận theo giọng nói của mình nhìn xuống đồ vật trong tay, Trịnh Lãng Yến hơi khựng lại rồi nhanh chóng cụp mắt, ném kebab vào trong thùng rác. Lâm Tiếu đang chuẩn bị vươn tay ra cũng dừng lại, nhanh chóng nắm chặt. Hách Vân nhất thời không nhìn nổi, cho là Trịnh Lãng Yến đang cố tình làm nhục Lâm Tiếu nên lập tức bất mãn mở to mắt: "Cậu!" Trịnh Lãng Yến vẫn cụp mắt, có vài phần ảo não giơ tay gãi ót, giọng nói cũng có chút rầu rĩ giải thích: "Bỏ đi, lạnh mất rồi..." Dạ dày của Lâm Tiếu không tốt, mặc dù cả đoạn đường vừa rồi anh đều che chở không cho người ta chạm vào nhưng cũng không biết có bị dính bụi bặm hay không khí bẩn gì không. Bóng dáng cao lớn của Trịnh Lãng Yến đứng dưới ánh mặt trời chói chang, đôi mắt rũ xuống, anh đã bày mưu tính kế rất nhiều năm nhưng lâu rồi mới có cảm giác khó xử thế này. Anh vừa mới xuống máy bay không lâu đã nhận điện thoại của Đoạn Nghị Cách, nói là sau khi kết thúc họp báo, Lâm Tiếu muốn ăn mừng bằng kebab, hỏi anh có muốn đi cùng không, có thể gặp được Lâm Tiếu sớm. Trái tim Trịnh Lãng Yến hoàn toàn không hề do dự mà lập tức đi ngay. Anh loay hoay trước vỉ nướng cả nửa ngày, khó khăn lắm mới nướng được ra hình ra dạng một chút thì Đoạn Nghị Cách chợt nhận được điện thoại của người đi theo Lâm Tiếu và tin nhắn của Lâm Tiếu. Lúc biết cô bị bắt nạt, Trịnh Lãng Yến chỉ cảm thấy giây phút đó mình đã tức giận đến mức da đầu sắp nổ tung, dọc đường chạy như điên, quên cả việc bỏ kebab trong tay xuống. Đầu óc anh có chút hỗn loạn, ánh mắt không khống chế được muốn nhìn sang Lâm Tiếu, nhưng mà anh không thể, cũng không dám. Ánh mắt trầm tĩnh của Lâm Tiếu như đang xử quyết anh, Trịnh Lãng Yến cảm thấy phanh thây xé xác cũng chẳng sao cả, nhưng anh sợ một lát sau cô sẽ cảm thấy không thú vị mà rời đi. Đoạn Nghị Cách đi từ sau tới, thở vội mấy hơi rồi hỏi anh: "Anh Yến, vậy bộ phim này tính sao đây? Trực tiếp đổi đạo diễn hay là dứt khoát không quay nữa?" Trịnh Lãng Yến hơi nhíu mày lại, đứng thẳng lưng, vừa định lên tiếng thì chợt nhớ ra gì đó, ánh mắt nhẹ nhàng chuyển sang Lâm Tiếu. Anh hơi do dự như không biết phải gọi Lâm Tiếu thế nào, thấp giọng hỏi: "Bộ phim này... Em còn muốn diễn nữa không?" Anh nói xong mới phát hiện dây thanh quản căng lên, anh đang nghĩ nếu như Lâm Tiếu còn chẳng muốn nói chuyện thì trái tim anh sẽ đau đến nhường nào nữa, phải làm gì tiếp đây. Lâm Tiếu nhẹ nhàng thở ra, chỉ dừng một chút rồi nói: "Muốn, nếu có thể thì em rất thích nhân vật ban đầu của em, kịch bản nhân vật không tồi." Trịnh Lãng Yến nghe thấy giọng nói mềm mại của cô khi nói chuyện công việc, từng chữ từng chữ một đều khiến trái tim anh như bị sự ôn nhu trói chặt. Anh quyến luyến nhìn lớp trang điểm tinh xảo trên mặt Lâm Tiếu, nhìn miệng nhỏ lúc đóng lúc mở vì nói chuyện của cô. Mãi đến chữ cuối cùng vừa dứt, cô ngẩng đầu lên nhìn qua, Trịnh Lãng Yến bị buộc phải thu hồi tầm mắt. Anh gật đầu, bắt đầu nghiêng mặt nghiêm túc bàn giao phương án xử lý với Đoạn Nghị Cách. Sau khi nói xong, anh cúi mặt xuống, ánh mắt không biết nên dừng ở đâu. Đoạn Nghị Cách quay lại xử lý mấy chuyện tiếp theo, Trịnh Lãng Yến đứng yên tại chỗ chờ một hồi rồi dặn dò tài xế ở phía trước: "Anh đi đưa cô ấy về trước đi." Anh kéo cửa xe giúp cô, lúc ánh mắt sắp bị ngăn trở, trước mặt chợt có một cái khăn tay sạch sẽ đưa tới. Trịnh Lãng Yến khẽ gật mình, lập tức ngẩng đầu tìm kiếm ánh mắt của Lâm Tiếu. Cô vẫn ngồi yên tĩnh tại chỗ, ánh mắt đối mặt với anh bình tĩnh không có chút dao động nào. Giấy là của vệ sĩ bên cạnh đưa. "Trịnh tổng, lau tay đi." Sắc mặt Trịnh Lãng Yến căng ra, đưa tay nhận giấy, tiếp tục động tác kéo cửa. Đúng lúc này, bên trong chợt truyền tới giọng nói nhợt nhạt bất đắc dĩ: "Lên đây đi." Trịnh Lãng Yến dừng động tác lại, tưởng rằng mình đã nghe nhầm, vô thức nhìn về phía Lâm Tiếu. Lâm Tiếu dời mắt đi, giọng vẫn hời hợt như nước, giống như đã rất ôn nhu rộng lượng với anh rồi. "Bên ngoài nắng, đưa em về thẳng trường là được rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]