Ba Trịnh nhìn biểu cảm hăm hở có phần trẻ con của Trịnh Lãng Yến thì đau đầu, khinh thường bật cười: "Con thì biết gì chứ? Đến bây giờ con cũng không hiểu, nếu không có nhà họ Trịnh này thì con chả là cái thá gì hết."
Đúng lúc mẹ Trịnh đang bưng canh xương hầm đi tới, nghe thấy thế thì liếc ba Trịnh một cái: "Sao ngày nào ông cũng cứ nói mấy lời gì thế? Ông chỉ có một đứa con trai là A Yến thôi đấy."
Ba Trịnh nhất thời trầm mặc, cất cao giọng như rèn sắt không thành thép: "Thì cũng vì tôi chỉ có một đứa con trai là nó đấy!"
Trịnh Lãng Yến đang cầm điện thoại nhắn tin với Lâm Tiếu, không quan tâm đến lời nói của ba Trịnh.
Cậu cầm điện thoại chờ hồi âm của Lâm Tiếu, cảm giác ba mẹ lại sắp sửa cãi nhau.
Trịnh Lãng Yến lười nghe tiếp nên đứng lên, lướt qua canh xương của mẹ Trịnh đang để trên bàn rồi lên lầu.
Thời gian thoáng cái trôi qua, chưa tới một tháng, chuyện của công ty của nhà họ Khổng cuối cùng cũng hạ màn.
Dù ngày xưa đã từng huy hoàng rực rỡ thế nào, một khi đã khuất khỏi tầm mắt của mọi người thì cũng chỉ còn lại vài câu thổn thức mà thôi.
Lâm Tiếu tan lớp diễn xuất, vừa mới học về cảnh khóc nên cảm xúc từng trải vẫn chập trùng không yên.
Cô đứng bên ngoài cửa hàng tiện lợi, ngẩng đầu nhìn tin tức đang được phát màn hình LED ở tòa nhà đối diện. Nữ MC hùng hồn khẳng định bất động sản nhà họ Trịnh từ nay xưng đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-dai-cua-co-ay-tuong-doi-cung-ran/1787081/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.