Edit by Tử Hàm & Beta by Nhi
—
Trong cơn gió nóng bức ở đảo Thiên Lâm, đôi mắt thuần khiết của Lâm Tiếu cách bóng đèn nhìn qua, sáng tựa sao trời.
Khoảnh khắc này đẹp đến không chân thật.
Thời gian như ngưng đọng lại, trừ bỏ ngọn gió đang lưu chuyển, tất cả mọi thứ đều yên tĩnh bất động.
Trịnh Lãng Yến kinh ngạc nhìn cô, gần nhau như vậy, ngay cả hô hấp cũng như không phải là của mình nữa.
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu chính là, mấy người Đoạn Nghị Cách toàn nói xằng bậy, ai bảo cậu không thổ lộ thì không được.
Lâm Tiếu rõ ràng đã biết, cô biết hết.
Trịnh Lãng Yến nhìn chằm chú lên làn môi của Lâm Tiếu, bỗng nhiên cảm thấy cả người khô nóng, cực kỳ khát, hầu kết lăn lộn một chút.
Cậu thu tay, quay đầu đi, khẽ liếm khóe môi, bỗng dưng cười nhạo nhẹ một tiếng.
Vốn dĩ trong lòng Lâm Tiếu có hơi bất định, bởi vì tiếng cười này của cậu làm cô bối rối, vừa định nói gì đó để cứu vãn, bỗng dưng nghe được thanh âm trầm thấp mang theo chút run rẩy của Trịnh Lãng Yến.
—— "Đã hơn một tháng, cậu thật sự một chút cũng không ngốc."
Lâm Tiếu đột nhiên ngây ngẩn cả người, thanh âm trầm thấp từ tính này vòng tới vòng lui mới bay vào đầu cô, biến thành đáp án của cậu.
Một khi thừa nhận tình cảm chính mình, dũng khí cũng đi theo tới.
Người phía sau vẫn không có động tĩnh gì.
Trịnh Lãng Yến bất động thanh sắc mà thanh giọng một cái, khi quay đầu lại, mắt đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-dai-cua-co-ay-tuong-doi-cung-ran/1787067/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.