- Giờ thì em thấy dễ chịu chưa? Rhett hỏi, giọng hết sức kìm chế.
Scarlett khó nhọc gật đầu. Cuộn mình trong tấm chăn bên ngoài lớp áo lao động thô nhám mà Rhett đưa cho nàng mặc tạm, trong khi chờ hong khô quần áo, Scarlett ngồi trên chiếc ghế đẩu, gần ngọn lửa và đang ngâm chân trong chậu nước ấm.
- Còn cô thế nào, Pansy?
Cô hầu phòng của Scarlett cũng đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu và cũng đang thu mình như con kén trong một tấm chăn, mỉm cười, nói là đã dễ chịu hơn, nhưng đói cồn cào.
- Tôi cũng vậy, Rhett cười, đáp lại. Khi các bạn khô người thì chúng ta đi ăn!
Scarlett quấn chặt tấm chăn quanh người. Chàng dễ mến quá! Mình đã từng nhìn thấy chàng như vậy, nụ cười rạng rỡ và nồng nàn như tia nắng mặt trời. Và rồi lại xảy ra chuyện chàng tức giận đến mức có thể văng tục. Chắc bởi vì có Pansy ở đó. Chàng giở trò ấy với nó thôi! Khi nào nó đi khỏi đây, chàng sẽ ôm lấy mình thôi. Có lẽ mình phải giải thích là mình cần nó ngồi lại. Nhưng để làm gì đây? Mình đã thay quần áo và chỉ có thể mặc lại khi đã khô thôi. Có Chúa mới biết khi nào quần áo mới khô với trận mưa nầy, trong căn nhà quá ẩm ướt… Rhett có thể sống được ở một nơi như thế nầy chăng? Thật là ghê tởm?
Căn buồng mà họ đang ngồi chỉ có ánh lửa soi sáng.
Đó là một mảnh vuông có lẽ rộng khoảng hai mươi bước mỗi bề, nền đất, mấy bức tường trát thạch cao loang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cuon-theo-chieu-gio/1415868/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.