Chương trước
Chương sau
Tựa người trên nhuyễn ỷ nghe Viên thái y nói những điểm cần chú ý khi mang thai, Diệp Phương Nhã lại vô thức thất thần. Nàng vẫn chưa thể quen được việc đột nhiên có một sinh linh bé bỏng dần lớn lên trong người mình. Đây là đứa con của nàng, là đứa trẻ mà nếu có thể được sinh ra sẽ có ảnh hưởng nhất định đến đại cục. Nếu suôn sẻ mẹ tròn con vuông, cho dù đứa bé này là nữ hay nam đều sẽ nâng địa vị nàng lên một bậc. Trưởng nữ hay Hoàng tử đều là vị trí có sức nặng nhất định đối với Hoàng đế cũng như các vị quan viên bên ngoài, vì vậy có lẽ thời gian này sẽ không ai chịu để yên cho nàng rồi.
Các phi tần khác dù ganh ghét đến đâu cũng không thể làm gì nhiều, nhưng vẫn có một người thâm sâu khó lường, sẵn sàng sử dụng mọi biện pháp để thần không biết quỷ không hay mà hãm hại nàng. Người này đã đắc sủng ba năm, làm bao nữ nhân lăm le vị trí của ả phải thất bại ê chề, đến Hoàng hậu cũng dè chừng, tuyệt đối không thể lơ là cảnh giác được.
Ân Thục phi Ân Như Nguyệt.
Viên Thái y sau khi dặn dò xong đã lui ra ngoài, chỉ còn lại Diệp Phương Nhã và Trúc Mai trong phòng. Trúc Mai lặng lẽ tiến đến bên nàng, nhẹ giọng hoan hỉ:
- Nương nương, người đúng là có phúc! Hiện tại vị trí của người trong lòng Hoàng thượng hẳn đã rất cao rồi!
- Đừng tùy tiện đoán tâm tư của Hoàng thượng. - Diệp Phương Nhã nghiêm giọng nhắc nhở - Hơn nữa trên ta còn có Hoàng hậu và các vị phẩm Phi, lời này mà bị truyền ra ngoài, ngươi nghĩ các nàng sẽ cho ta là người thế nào?
- Nô tì lỡ lời. - Trúc Mai nhanh chóng bụm miệng, nhẹ nhàng rót cho nàng một tách trà - Nương nương, loại trà này do Thái y viện gửi đến, có tác dụng an thai, vị lại hơi ngọt, nô tì nghĩ nương nương hẳn sẽ thích.
Diệp Phương Nhã vừa đưa tay cầm lấy tách trà thì tiếng công công bên ngoài truyền đến:
- Hoàng thượng giá đáo!
Đặt tách xuống, nàng vừa định đứng dậy thì Hoàng đế đã tiến đến ôn nhu đỡ:
- Nàng đang mang thai, mấy quy củ này nếu chỉ có hai người chúng ta thì không cần làm.
Nàng cũng không cố nữa, ngồi xuống nhuyễn ỷ, chừa lại một chỗ cho Mạc Kỳ Thiên rồi lớn mật tựa đầu vào vai hắn, dịu giọng hỏi:
- Hoàng thượng, người đã dùng bữa chưa?
- Chưa, trẫm muốn đến đây dùng bữa cùng nàng, ngự thiện phòng vừa làm một loại cháo yến mạch mới, đối với dựng phụ rất có lợi, ta đã bảo người làm nóng lại rồi. - Mạc Kỳ Thiên đáp lại nàng, phất tay ra lệnh cho nô tì mang đồ lên rồi đỡ nàng đứng dậy - Ăn nhiều một chút, nàng gầy như vậy thì làm sao nhi tử khỏe mạnh được?
---
Trong khi Diệp Phương Nhã đang tận hưởng sự sủng ái đến cực hạn của Hoàng đế thì muội muội "yêu quý" của nàng lại chẳng có cái diễm phúc ấy. Từ hôm bị mất mặt trước mọi người, Diệp Phương Uyên thu liễm không ít, nhưng chính điều này lại khiến Doãn Liễu Chi càng hứng thú mỉa mai nàng ta hơn.
Sau giờ ăn tối, Doãn Liễu Chi ngồi trong phòng nhìn Diệp Phương Nhã đang thêu khăn, đột nhiên chống cằm mở lời:
- Phương Uyên muội muội, nói cho muội một tin này.
- Ngươi thì có thể nói được tin gì chứ. - Diệp Phương Uyên không thèm liếc nhìn Doãn Liễu Chi, tiếp tục mũi thêu của mình.
- Muội không muốn biết sao? Ai, trong cung không có thân tín lẫn hậu thuẫn thật khổ, tin tức lớn như vậy cũng không cách nào biết được. - Doãn Liễu Chi đối với việc trêu tức Diệp Phương Uyên rất có hứng thú - Thôi, ta cảm thấy muội cũng thật đáng thương, bèn nói cho muội một tin này...
Nói đoạn, nàng tiến tới ghé sát tai Diệp Phương Uyên thầm thì:
- Diệp Hiền dung có thai rồi.
- Cái gì!? - Diệp Phương Uyên hét lên. Không thể nào, tại sao Diệp Phương Nhã lại mang thai đúng lúc này chứ? Hiện tại nàng ta còn được sủng ái như vậy, nàng làm sao có thể dựa vào lí do "giúp đỡ tỷ tỷ" để nhờ nàng ta nâng đỡ cho mình vào cung làm phi tần được!? - Ngươi nói dối!
Doãn Liễu Chi làm bộ ủy khuất:
- Tin tức đã sớm truyền ra bên ngoài rồi, phụ thân ta đã biết, phỏng chừng cả gia ngươi đều đã nhận được tin tức, chỉ có mình ngươi ngồi ngốc ở đây chẳng hay biết, ta có lòng nhắc cho muội, muội còn không chịu tin.
Tức giận xé toạc chiếc khăn tay đang thêu dở, Diệp Phương Uyên nghiến răng cố nén cơn giận. Được lắm, Diệp Phương Nhã, ngươi có giỏi thì sinh được hài tử đi, ta nhất định sẽ tự tìm được cách trở thành phi tử của Hoàng đế! Đến lúc đó, để xem mẫu tử ngươi có còn tỏ vẻ thanh cao được nữa hay không!
---
Đợi vài ngày cho chuyện lắng bớt đi, Diệp Phương Nhã mới nhớ đến vị muội muội của mình. Tin tức loan xa như vậy, chắc hẳn Diệp Phương Uyên cũng biết rồi, nàng thật nóng lòng muốn xem biểu cảm của nàng ta lúc đó. Nghĩ đến chuyện mẫu thân nàng ta từng hại chết đệ đệ của mình, Diệp Phương Nhã liền hận không thể xé xác bọn họ. Mấy năm nay vì di chứng mà thân thể mẫu thân vẫn không được tốt, nàng cũng sẽ không để bọn họ được yên đâu.
Gọi Trúc Mai vào hầu hạ mình thay y phục, nàng vừa vuốt ve một lọn tóc thả tùy ý bên vai vừa thì thầm vào tai nô tì tâm phúc của mình:
- Lát nữa ngươi nói với Tiểu Bảo tử, nếu Hoàng thượng hạ triều có hỏi, cứ trực tiếp nói ta đến Hoàn Các là được.
Nói đoạn, nàng đứng dậy, để Trúc Mai cẩn thận đỡ bên cạnh rồi đi đến bên kiệu. Kiệu bốn người nâng thận trọng đi đến Hoàn Các, ai cũng biết người bên trong đang mang long thai, cần phòng ngừa vạn nhất nên không dám lơ là đến một phút. Chừng một nén hương sau, kiệu dừng trước Hoàn Các. Diệp Phương Nhã để Trúc Mai đỡ mình xuống kiệu, nhìn Mã nữ quan đi tới tiếp đón:
- Thần thỉnh an Hiền dung nương nương, hôm nay nương nương tự mình đến đây là có điều gì chỉ bảo ạ?
- Cũng không có gì mấy, chỉ là bổn cung có tin vui, nhớ đến bản thân còn có một vị muội muội đang ở đây, muốn chia sẻ với nàng ấy một chút. - Diệp Phương Nhã vô cùng dịu dàng cười, lúc đi ngang qua người Mã nữ quan không quên hạ giọng dặn dò - Lát nữa Hoàng thượng có tới thì chỉ cần nói ta ở đâu, để người tự đi đến đó là được. Sắp xếp cho ta và Phương Uyên một căn phòng, nhưng mở toàn bộ cửa sổ ra cho ta.
- Thần tuân lệnh. - Mã nữ quan biết Diệp Hiền dung là tới đây chỉnh người, cũng không dám nhiều lời mà nhanh chóng truyền người đi gọi Diệp Phương Uyên.
Lúc Diệp Phương Uyên bước vào phòng, Diệp Phương Nhã đã sớm ngồi đó, đang chăm chú pha trà. Thấy nàng ta bước vào, nàng ôn nhu cười, vừa nói vừa rót trà ra hai chén:
- Muội muội đến rồi sao, đã lâu không gặp, tỷ rất nhớ muội đấy.
- Nhớ ta? Hừ. - Đối với vị tỷ tỷ này, Diệp Phương Uyên chưa bao giờ nhún nhường - Nói đi, nếu là để khoe khoang việc mình mang long thai thì không cần đâu.
- Vội gì chứ. - Diệp Phương Nhã không hề tức giận mà còn cười tươi hơn - Ngồi xuống đây, trà cũng đã rót rồi, để tỷ kể cho muội nghe một câu chuyện...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.