Diệp Phương Nhã cùng Mai Phi lui khỏi hậu điện, theo hành lang dài đi ra ngoài. Mai Phi đi được một đoạn bỗng dừng lại, quay đầu nhìn nàng đang cúi đầu đi theo sau: 
- Thiên Quý tần. 
- Nương nương cho gọi tần thiếp? - Nàng bước về phía trước, cung kính đáp. 
- Vòng tay trên tay muội... là vòng của Hoàng hậu phải không? 
- Bẩm nương nương, đúng vậy ạ. 
- Hoàng hậu xem chừng rất coi trọng muội. - Mai Phi cười nhạt - Thục Phi cũng vậy. 
- Tần thiếp hèn mọn, không dám nhận lấy lời này. - Nàng vẫn một mực kính cẩn thưa. 
- Lên càng cao, ngã càng đau. - Mai Phi khẽ nói, rồi ngước mắt nhìn trời xanh không một gợn mây - Ván cờ này, ta không thắng được Thục Phi, nhưng cũng không mong có người cản được nàng ta. 
Nói đoạn, nàng ấy lên kiệu rời đi. Diệp Phương Nhã đứng bần thần trước cổng Cảnh Phượng cung một hồi, lắc đầu cười nhạt. Mối quan hệ giữa Hoàng hậu và Mai Phi quả thực không bền chặt như bề ngoài. Hai người họ, một kẻ muốn giữ ngôi Hậu mà sai khiến người kia, một kẻ khẩu phật tâm xà, chỉ lăm le chiếm lấy vị trí của người còn lại. Mai Phi, nếu nói vây cánh không đủ thì không đúng, nhưng nếu nói nàng ấy đủ khả năng tự mình vùng vẫy như Thục Phi thì quả thực chưa đến. Hoàng hậu lại là người rất thích ra uy trấn áp kẻ khác, với tính tình của Mai Phi, hẳn trong lòng đã sớm có ý khác. Đợi sau khi Mai Thượng thư lôi kéo được thêm vây cánh, chắc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-tranh-sung-truyen/1511373/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.