Hoàng đế dùng thiện xong liền cùng nàng đi ngủ. Nói đi ngủ chính là đi ngủ, chưa để cho nàng lên tiếng, hắn đã bước lên sàng nằm vào bên trong, kéo chăn lên sát cằm, quay lưng ra ngoài. Trước tình cảnh này, nàng lại chỉ thấy một sự giận dỗi nhỏ nhen của vị Hoàng đế cao cao tại thượng ấy, bèn nhẹ nhàng cởi y phục, chui vào trong chăn vòng tay qua ôm lưng hắn. 
Cảm nhận người nam nhân có chút cứng lại, nàng tiếp tục ôm chặt hắn hơn nữa, nhỏ giọng nỉ non: 
- Hoàng thượng~ 
Hắn không đáp lời, cũng không gạt bàn tay đang lướt dần từ ngực xuống bụng mình, chỉ khẽ biểu lộ sự bực dọc qua tiếng hừ nhỏ. Thấy thế, nàng càng bạo gan hơn, hôn nhẹ lên vai hắn. Đến lúc này, hắn dường như không nhịn được nữa, gầm gừ: 
- Nàng còn làm nữa sẽ hối không kịp đâu. 
Dám mạo phạm Long thể là một tội lớn, đáng chém đầu, nhưng sự hối hận trong lời nói của hắn lại mang một nét nghĩa khác. Diệp Phương Nhã tất nhiên cũng hiểu điều này, liền tỏ vẻ như mình hiểu chuyện, bỏ tay xuống, gạt chăn ra định mặc y phục vào. Mạc Kỳ Thiên thấy hành động này, không chần chừ kéo nàng lại: 
- Định đi đâu? 
- Thiếp đi chịu phạt. Tần thiếp mạo phạm Long thể, tội đáng chết. - Nàng đáp lời, nhưng thanh âm phảng phất chút không cam chịu. 
Quả không ngoài dự đoán, hắn bật cười, xoay người kéo nàng nằm sát vào mình, ánh mắt nóng bỏng như muốn nhấn chìm người đối diện: 
- Trẫm chưa cho đi, nàng dám tự ý, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-tranh-sung-truyen/1511365/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.