Diệp Phương Nhã để cuốn Kinh thư trên đùi, nhẹ nhấp một ngụm trà hoa cúc. Hương trà thoang thoảng trong phòng, vương vấn nơi cánh mũi, thật khiến cho người ta cảm thấy khoan khoái dễ chịu. Đến giờ này mà Hoàng thượng vẫn chưa đưa ra bất cứ ý chỉ gì, thật khiến cho người ta cảm thấy lo lắng. Lẽ nào...? 
- Nương nương. - Trương Cảnh Đức từ ngoài điện tiến vào, trên tay cầm Thánh chỉ, cúi người hành lễ. Nàng vội vàng đặt chén trà xuống đỡ hắn dậy: 
- Trương công công, không cần khách sáo vậy. Với lại... tại sao công công lại gọi ta là “nương nương”? 
Trương Cảnh Đức nhìn ánh mắt lo sợ không có một chút kiêu ngạo nào của nàng, gật gật đầu. Thì ra đây chính là lí do Hoàng thượng có thể thoải mái ban phẩm vị cho Thiên chiêu hoa đến vậy. Trong cung cấm giữ Thánh sủng, lại không hề tỏ ra kiêu ngạo, một lòng trung thành với Hoàng đế, đây mới là thứ người cần! 
- Nương nương, chúc mừng. - Trương Cảnh Đức giở Thánh chỉ ra, đọc to. Thánh chỉ hết sức khen ngợi, nhưng trong đầu nàng chỉ vọng lại một câu duy nhất: “Trẫm, yêu thương ban Diệp Phương Nhã lên làm Thiên tần“. 
Tòng tứ phẩm “Tần” sao? Trong một đêm liền có thể tăng liền hai bậc, nàng ngoài mặt sững sờ rồi vội vã lạy tạ Thánh ân, nhìn Trương Cảnh Đức đã đi xa, nét cười trên miệng đậm dần. Chí ít, thứ này đến cũng không phải muộn, vừa đúng lúc cho những kẻ trong cung kia thấy, nàng chưa đến mức thất sủng như họ nói đâu! 
Khổ nhục kế thì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-tranh-sung-truyen/1511342/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.