- Hoàng thượng... - Diệp Phương Nhã sửng sốt nhìn hắn, trên khóe mắt vẫn còn vương giọt lệ, khiến người khác nhìn vào không khỏi đau lòng.
Hắn sững người trong giây lát, nhìn nữ tử trước mặt. Mới nửa tháng không gặp, nàng đã tiều tụy đi như vậy, khuôn mặt hồng hào giờ trắng bệch không chút sức sống, đôi mắt trong veo vì khóc quá nhiều mà đỏ au. Chẳng lẽ, nàng biết chuyện rồi?
- Nhã Nhã... - hắn một lần nữa lên tiếng, tiến đến gần muốn ôm nữ nhân vào trong lòng, lại thấy nàng từng bước lùi lại, đến khi đôi chân chạm phải cạnh giường rồi mới ngồi phịch xuống, lắc mạnh đầu, nước mắt cũng vì thế mà tuôn trào.
- Hoàng thượng, người đừng tới đây nữa.
- Nàng... - trong lòng lại dâng lên cảm giác khó xử phảng phất tức giận, hắn nhìn nàng, cũng không bước tiếp nữa. Đây là nữ tử đầu tiên dám nói với hắn như vậy. Các nữ nhân khác thấy hắn đến tất nhiên sẽ tận dụng cơ hội mà giành Thánh sủng, nàng lại muốn đuổi hắn đi, rốt cuộc là nữ nhân này đầu óc có vấn đề rồi phải không?
- Hoàng thượng đến đây làm gì? Chẳng phải nên ở bên an ủi Thục phi nương nương sao? - nàng thê lương cười, nhưng lệ vẫn hai hàng chảy xuống.
Trong lòng Mạc Kỳ Thiên đột nhiên dâng lên một cảm giác tội lỗi. Thì ra nàng đã biết tất cả, nàng hận hắn. Nàng hận hắn không nói cho nàng biết, càng hận hắn vì sao không đến an ủi nàng. Hóa ra nàng biết tất cả, nhưng nhìn vẻ thương tâm trên mặt nàng, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-tranh-sung-truyen/1511340/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.