Tại sao, tại sao Tiêu Sở Địch có thể có được người mình yêu, bên nhau trọn đời, còn hắn lại chỉ có thể bị giam cầm trên ngai vàng?
Hắn có thể sao? Hắn không thể.
Giá như hắn có một người huynh đệ có thể gánh vác trọng trách, hắn đã sớm thoái vị nhường ngôi rồi.
"Hoàng thượng, trong cung cấm lửa trần, chiếc đèn cầu phúc này... vẫn nên thả đi."
"Trẫm... hiểu rồi."
Văn Ngự Bạch đưa cho hắnmột miếng ngọc bội Thanh Long, nói là quà chúc mừng. Chiếc ngọc bội Thanh Long này là biểu tượng của ngôi vị hoàng đế, hắn không thể công khai từ bỏ giang sơn, chẳng lẽ ngấm ngầm trao lại cũng không được sao?. ngôn tình hoàn
“Khanh cũng phải hứa với trẫm, người kế thừa ngôi vị sau này nhất định phải là con của khanh và Tiểu Khê.”
"Vậy còn những hoàng tử sau này..."
"Sẽ không còn hoàng tử nào nữa."
Tiêu Sở Địch đón lấy ngọc bội, ánh mắt phức tạp nhìn người trao ngọc bội cho mình. Văn Ngự Bạch hai mắt đỏ ngầu, cười chua xót. Họ từng bước tiến về phía Lăng Mộ Khê, giữa những bức tường đỏ ngói vàng xen kẽ, Tiêu Sở Địch bỗng nhớ về Văn Ngự Bạch thời niên thiếu.
Hắn và Văn Ngự Bạch từ thuở nhỏ đã cùng nhau lớn lên, cùng nhau đọc sách luyện võ. Dưới giàn nho rủ bóng, hai thiếu niên tuấn tú đang luyện chữ, cười đùa, nói về tương lai.
"Tiểu Bạch sau này nhất định phải trở thành một vị minh quân."
"Đó là điều chắc chắn, ngươi sau này cũng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-sum-hop/3589603/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.