Điều này khiến ta... ngại ngùng không nỡ ra tay. Ta giữ lại cung nữ này. Nghe nói nàng ta chủ động xin vào cung của ta. Ta phải xem thử tiểu cô nương tên Chi Chi này rốt cuộc có mục đích gì
Nàng quả thật to gan, bởi vì cung ta không người canh gác liền lẻn vào phòng ngủ của ta. Nàng ta cũng thật lanh lợi, chỉ lấy phần dưới của bánh, ăn xong lại bày như cũ, ta nhìn thoáng qua cũng chẳng biết bên trong đã rỗng.
Mưu kế hay ho... lại chỉ dùng vào việc ăn uống. Vậy ra đến cung của ta là vì bánh ngọt ở đây không đâu có?
Ta đưa nàng ta về.
Dù sao người của Hiền phi nương nương, ta đâu dám giữ lại. Nhưng ta có tặng nàng ta một ít bánh ngọt. Nào ngờ nàng ta lỡ lời, gián tiếp khiến ta khốn khổ. Hiền phi nương nương nghe chuyện bánh ngọt, ngày nào cũng canh cửa Ngự thiện phòng.
Khi thì một mình nàng ngồi trông bánh.Khi thì Thục phi cùng nàng, người canh giò heo, kẻ trông bánh ngọt. Một tháng rồi, ta nào có được miếng bánh nào đâu.
Nàng ta thật quá nhẫn tâm. Nhưng thân phận bọt bèo, biết làm sao đây. Ta đến cung Hiền phi, chưa kịp vào cửa đã nghe thấy tiếng Hoàng hậu: "Ngươi thật to gan, ta đường đường là Hoàng hậu, lẽ nào ngươi không biết dâng lên cho ta nếm thử, vậy mà ngươi dám ăn nhiều đến thế."
Ta bước thêm hai bước, nghe thấy Hoàng hậu tức giận quát tên Hiền phi: "Hứa Nghị Hoan, ngươi còn ăn nữa ư, ngươi có còn biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-sum-hop/3589594/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.