Sau khi tắm xong tôi căn dặn tất cả mọi người đi nghỉ ngơi còn một mình tôi đi dạo trong hoa viên. Lúc này đã vào đông nên có vài bông tuyết rơi nhìn thật đẹp mắt, tôi bất giác nghĩ tới những ngày đông cô đơn, một mình ở thế giới kia. Trước đây cũng có người từng hứa là sẽ không để tôi cô đơn một mình nữa nhưng người ấy cũng bỏ tôi mà đi. Khi tới đây tôi mới cảm nhận được tình thương ấm áp của cha mẹ, anh em, mọi người đều tốt với tôi chính vì vậy tôi mong rằng dù đó là mơ tôi cũng không muốn tỉnh dậy. ''Yêu ta có được không?
Hãy bỏ đi tấm thân kiêu ngạo
Không thể che dấu sự cô đơn, không đợi được nơi nào nương tựa
Giang hồ sóng xối xả, mưa gió chẳng bình yên
Mãi ngắm nụ cười của người, quên đi hương vị của nỗi đau
Như một ngọn lửa cháy rực
Làm sao có thể quên được đây?
Phiền não bất tận, tìm quên lãng trong vòng tay của người
Mười ngón tay đau thương đan chặt vào nhau
Cùng chạy dưới ánh trắng
Chẳng cần bất cứ điều gì
Chỉ cần người yêu ta vậy thôi''
(YÊU TA - BỒ ĐỀ)
Bất chợt tôi hát một bài hát tôi yêu thích từ lâu, những ngọn gió lạnh cứ thế mà lướt qua mặt tôi. Lại một đêm dài lạnh lẽo!!!
''Hoàng thượng, có cần nô tài''
''Không cần đâu, bãi giá Trữ Tú cung'' Hắn nhếch mép cười rồi quay lưng bỏ đi. Tôi không biết rằng chính nhờ bài hát đó mà tôi trở thành một sủng phi và cũng là lúc mọi chuyện không ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-phi-tan/760733/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.