- Hàn...
Đẩy thân mình nhỏ bé đang bị anh ôm chặt kia, nước mắt cô dàn giụa làm cho anh tức giận, nhưng cô nức nở nghẹn ngào lại làm cho lý trí của anh biến mất từ từ trở vềlồng ngực cường tráng của phái nam áp xuống, đem cô vây dưới thân mình, ôm chặt cô trong lòng.. khẽ nĩ non..
Đúng vậy, giờ khắc này, thừa nhận hắn thật nhớ nhung cô... nhờ cô rất nhiều...
- Tuyết... chị không cần bỏ em lại nữa, em không muốn một thân một mình...không cần...có được hay không?
Hắn sợ một mình trong đêm tối tỉnh lại, xung quanh đều một mảng lạnh lẽo, hắn sợ cô sẽ bỏ hắn lại lần nữa! Lại cô nhi viện lạnh lẽo đó...
Mở mắt nhìn cô, giờ đây cô đang ở trước mặt hắn, mỉm cười. Hắn siết chặt cô trong lòng, thầm nghĩ.. cô sau này sẽ được hắn bão vệ... vĩnh viễn sẽ biến thành sự thật nếu... chuyện đó kết thúc... hay nên kết thúc thôi...
Ngẩng đầu, bầu trời đã ngả chiều.
Dạ Hàn Lâm Tuyết lên tiếng đánh vỡ sự trầm mặc im lặng của 2 người..., lúc cô xoay người thì bị Tống Hàn kéo cánh tay:
Tiểu Tuyết chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm được không?
Đúng là vẫn còn không đành lòng, buông tay ra.
Nhớ lại sẽ là bi thương, giống như cái gai bén nhọn đâm vào lòng đau đến mơ hồ. Vết thương kia vĩnh viễn không thể lành, mỗi lần nghĩ đến sẽ đau tận tim cang.Có một ít thứ không phải chỉ cần thời gian có thể chữa được! Đặc biệt là vết thương trong lòng. Huống chi hiện tại cô mới từ trong địa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-nu-phu/1531866/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.