Chương trước
Chương sau
Ban đêm, Hoàng đế đến Vĩnh Thọ cung, nhìn sơ qua Yến Uyển, liền muốn đi đến Bảo Nguyệt lậu.
Yến Uyển không thiếu được thản nhiên cười nói: “Bữa tối thần thiếp có vài món ăn tinh xảo, muốn đưa đến Bảo Nguyệt lâu, mới nhớ tới hôm nay là trai giới, Dung tần muội muội không chịu ăn mấy thứ này nên đành thôi”.
Hoàng đế giật mình tỉnh thấy: “Cũng đúng. Hôm nay là ngày trai giới, Dung tần thức trắng đêm đọc kinh văn, không gặp người ngoài, trẫm cũng nên đi gặp nàng ta”.
Yến Uyển mím môi cười, ôn nhiên mềm mại nói: “Hoàng thượng luôn để chuyện Dung tần muội muội ở trong lòng, sao hôm nay lại đã quên chứ? Thần thiếp cần phải vì Dung tần tổn thương bởi bất công”.
Hoàng đế từ chối cho ý kiến, cười nắm tay nàng ngồi xuống, vuốt ve nói: “Nàng đối đãi với Dung tần thật tốt”.
Đường cong Yến Uyển duyên dáng, mềm mại nói: “Dung tần muội muội rời xa gia hương, lẻ loi một mình, thừa ân đã lâu lại dưới gối cô lạnh, thần thiếp cũng đã nhiều năm chưa từng sinh dục, thực hiểu được hoàn cảnh của muội ấy. Nhìn người nhớ mình, không nhịn được nên đối đãi với muội muội ấy càng nhiều. Chỉ là tính tình Dung tần muội muội cô giới, không thích thần thiếp cho nên đôi khi thần thiếp không biết nên bắt đầu đối đãi tốt với muội ấy từ đâu”.
Sắc mặt Hoàng đế cương lãnh, nghe Yến Uyển nói xong, mới thương tiếc vỗ về tay nàng, hòa nhã nói: “Tính tình nàng ta xưa nay đều như thế, đối đãi với trẫm cũng vậy. Nàng có tâm ý là tốt rồi”.
Hai người đang nói chuyện, Lan Thúy bưng nước trà đi lên, cười dài nói: “Đây là tùng dương ngân hầu mà tiến cống năm nay, tiểu chủ cảm thấy ăn tốt lắm cho nên cố ý chờ Hoàng thượng tới cùng nhau nếm thử”.
Hoàng đế cười nói: “Nàng cũng thích cái này sao?”
Yến Uyển tươi cười ngon ngọt, làm cho người ta cảm thấy thân thiết: “Tuy rằng không thích loại trà quý báu cho lắm nhưng thần thiếp thích nó cửa vào hồi cam, thật thà thân thiện, không cao cao tại thượng gây ra cảm giác bất hòa”. Nàng thấy Hoàng đế đang trầm tư không nói, vừa cười nói: “Thần thiếp chưởng quản việc lục cung nhưng thấy lá trà hạng nhất, hàng năm liền dùng pha đại. Trong cung xưa nay uống trà nổi tiếng vì thói quan, nếu là nguyện ý nếm thử nhiều tùng dương ngân hầu linh tinh, sở phí không nhiều lắm, cũng có tân vị, cũng là không sai”.
Hoàng đế trầm ngâm một lát, tiếp nhận ngụm một miếng trà thản nhiên cười nói: “Nàng nếu nguyện ý xem nhiều chuyện cũ trong điển sách thì chắc có thể an bài được”.
Yến Uyển nghe vậy không khỏi có chút ngượng ngùng, ngụ ý Hoàng đế cho rằng nàng ta không quen chuyện cũ trong cung. Nàng bất giác ngượng ngùng: “Thần thiếp ngu dốt, mong Hoàng thượng thứ tội”.
Hoàng đế vỗ vai nàng, an ủi nói: “Mặc dù nàng là thân quý phi nhưng rốt cuộc tư lịch còn thấp, Uyển tần cùng Du phi có kinh nghiệm nhiều, nàng khó tránh khỏi có chút non nớt. Nhưng nàng tính tình dịu dàng, lấy việc cao thấp hòa hợp, không khắc nghiệt lạnh lùng, đây là điểm ưu việt của nàng”. Hắn dừng lại một chút: “Tự nhiên cũng là duyên cớ Hoàng hậu, thân mình nàng ấy không tốt, nàng cũng nên cố gắng một chút”.
Đôi mi Yến Uyển thanh tú, thoáng hòa nhã một chút, mỉm cười ý bảo Lan Thúy đưa trà đến. Lan Thúy bưng trà đến, xoay mình liền bị trượt ngã, nước trà nóng bỏng tưới lên tay Yến Uyển, khiến da thịt ửng đỏ.
Yến Uyển hét lên đau đớn, Lan Thúy sợ tới mức choáng váng, quỳ ngã xuống đất liều mạng dập đầu không thôi. Hoàng đế cầm tay Uyển Uyển liên tục thổi, đám cung nhân rối ren mang nước lạnh xối trên tay Yến Uyển, lại dùng thuốc dán lên, vội vàng cho triệu Thái ý đến. Yến Uyển đau đến mức đôi mắt rưng rưng, cắn thần không nói lời nào. Hoàng đế nhất thời giận dữ, hung hăng đạp Lan Thúy một cái, quát: “Bậc nô tài lười biếng xảo quyệt này, còn không đưa đến Thận Hình tư!”
Vương Thiềm đáp ứng, kéo thân hình Lan Thúy đang run run đi xuống. Hoàng đế lại an ủi Yến Uyển một hồi lâu, vốn muốn ở lại, Yến Uyển đau khổ không chịu nổi khuyên nhủ: “Tối nay Hoàng thượng ở lại đây cũng vì lo lắng thương thế thần thiếp, không thể nào nghỉ ngơi được tốt, Hoàng thượng quay về Dưỡng Tâm điện nghỉ ngơi đi”.
Hoàng đế sao lại có thể đồng ý được, Yến Uyển lại nói: “Hoàng thượng nếu thật sự lo lắng thì cứ để Lý Ngọc ở lại đây hầu hạ. Lý Ngọc vốn cẩn thận chu đáo, nếu có chút không ổn thì có thể đi bẩm báo Hoàng thượng”.
Hoàng đế suy nghĩ, cũng dặn dò vài câu, cho Lý Ngọc ở lại, liền đứng dậy rời đi.
Một đêm ở Dưỡng Tâm điện, Hoàng đế liền ngủ không được, liền triệu Uyển tần đến thị tẩm, mới vừa thấy mặt, Hoàng đế cứ nghĩ Uyển tần đã sẵn sàng nhưng lại thấy nàng ta lúng ta lúng túng, ít nói, bất giác lại cười: “Sao vậy? Thấy trẫm sợ đến như vậy sao? Nói cũng không chịu nói”.
Chân tay Uyển tần luống cuống: “Thần thiếp… Thần thiếp đã nhiều năm chưa từng thị tẩm, sợ chính mình không đủ thỏa đáng…”
Hoàng đế cười khổ nói: “Thôi. Trẫm cho triệu nàng tới, bất quá là vì nàng cũng là người cũ khi còn ở Vương phủ, có thể nói chuyện phiếm qua đêm với trẫm, thấy nàng sợ hãi như vậy, trẫm sẽ cho người đưa nàng hồi cung”.
Da mặt Uyển tần đỏ đậm, không nói gì đành cáo lui. Hoàng đế đần độn nhạt nhẽo, Tiến Trung ở bên cạnh, cười nói làm lành: “Hoàng thượng, Uyển tần vốn là tuổi tác đã cao, không nên thị tẩm. Chi bằng cho tiểu chủ khác đến phụng dưỡng được không ạ?”
Hoàng đế xua tay, không kiên nhẫn nói: “Không có ai thị tẩm, trẫm đâu có gì buồn đâu? Chỉ là muốn tìm ai đó trò chuyện thôi”. Tiến Trung muốn nói nhưng lại thôi, Hoàng đế liếc mặt một cái nói: “Bình thường ngươi mưu ma chước quỷ nhiều nhất, có chuyện gì cứ nói thẳng”.
Tến Trung vội vàng khom người nói: “Hoàng thượng, kỳ thật có người đã đợi bên ngoài rất lâu, muốn nói chuyện với Hoàng thượng”.
“Ai?”
Tiến Trung lặng lẽ dò xét sắc mặt Hoàng đế nói: “Mậu Thiến”.
Hoàng đế đột nhiên ngồi dậy, phiền chán nói: “Kêu nàng ta mau rời cung, an phận chút đi, hôm nay trẫm không muốn so đo với nàng ta”.
Tiến Trung chạy nhanh quỳ xuống cúi đầu nói: “Hoàng thượng, Mậu Thiến nói, việc này nếu không nói cho Hoàng thượng biết thì sẽ đập đầu trên thềm đá ở Dưỡng Tâm điện mà chết. Nô tài thấy nàng ta đến chết cũng muốn nóicho Hoàng thượng biết cho nên mới không thể không đến bẩm báo”.
Hoàng đế im lặng một lát, chậm rãi nói: “Cho nàng ta vào đi”.
Hải Lan quay về Duyên Hi cung khi trời đã chập tối. Diệp Tâm giúp nàng cởi áo khoác, nhân lấy một lò sưởi tay điêu khắc từ trong tay Hải Lan, đau lòng nói: “Tiểu chủ hôm nay ở lại bên Hoàng hậu nương nương hơi trễ, mau nghỉ tạm đi. Lò sưởi tay đều lạnh, nô tỳ đi thay cái khác”.
Hải Lan thở dài nói: “Tỷ tỷ chịu sự ủy khuất lớn như vậy, chỉ có ta cùng với nàng trò chuyện thôi. Chính ngươi cũng nhìn thấy, tỷ tỷ đã nhận một tát, trên mặt thũng thành như vậy, cũng không biết khi nào có thể biến mất được”.
Hai người đang nói chuyện, đã thấy Vĩnh Kỳ ở từ trong Noãn các đi ra chào đón thỉnh an nói: “Ngạch nương cuối cùng cũng đã trở về”.
Hải Lan thấy vẻ mặt hắn thân thiết, thể hiện hiếu tâm, nhất thời vui mừng, cũng có chút kinh ngạc: “Đứa nhỏ này, đã trễ thế này cũng không chịu quay về phủ, ở chỗ này làm cái gì? Con lập gia đình rồi, không sợ phúc tấn con nhớ thương sao?”
Vĩnh Kỳ cười nói: “Hôm nay khách đến có tặng nhiều da chồn tía với nhân sâm cho nên nhi thần cố ý chọn vài thứ tốt, đưa tới cho ngạch nương và Hoàng ngạch nương”.
Hải Lan nghe hắn nói đến Như Ý, bất giác bùi ngùi lo sợ: “Nay con muốn gặp Hoàng ngạch nương con, e rằng hơi khó. Mấy thứ này, ngạch nương sẽ thay con giao đến Hoàng ngạch nương”. Nàng nhìn hắn, bất giác sinh vài phần đau thương: “Nhìn con hiếu tâm với Hoàng ngạch nương con như vậy, cũng coi như tỷ tỷ không uổng công đã thương yêu con”.
Vĩnh Kỳ có chút áy náy nói: “Nhi thần vốn nên tự mình đi đến vấn an Hoàng ngạch nương, chỉ là Hoàng ngạch nương rơi vào tình cảnh này, nhi thần cũng phải bo bo giữ mình chút”. Hắn giúp đỡ Hải Lan ngồi xuống nói: “Ngạch nương cũng mệt mỏi rồi, ở Noãn các nhi thần cho người thêm than nóng rồi, ngạch nương mau ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi. Canh táo đỏ ngân nhĩ cũng vừa nóng, sử dụng bây giờ cũng rất tốt”.
Hải Lan thấy hắn cẩn thận như vậy, càng thêm an ủi, kéo hắn cùng ngồi xuống nói: “Con xưa nay hiếu thuận, ngạch nương đều biết”.
Vĩnh Kỳ thấy không có ai ở bên, do dự một lát, thấp giọng nói: “Ngạch nương cũng Hoàng ngạch nương thân thiết, vậy cũng là điều phải làm. Chỉ là cũng phải cẩn thận chút, tránh Hoàng a mã hờn giận”.
Hải Lan khoát tay, tiếp nhận lò sưởi tay từ Diệp Tâm, hòa nhã nói: “Từ lúc con sinh ra, ngạch nương đã là người vô sủng thì cần gì để ý tới điều đó chứ”. Sắc mặt nàng hơi trầm xuống: “Con có tính cẩn thận, lại văn võ song toàn nên Hoàng a mã con yêu thích con. Con bo bo giữ mình là không sai, đối với Hoàng ngạch nương thể hiện sự hiếu tâm cũng chỉ là bên ngoài. Nhưng bên trong, Hoàng ngạch nương con sinh hạ Vĩnh Cơ chịu nhiều ủy khuất, trong lòng con nên hiểu điều đó”.
Buổi nói chuyện khiến cho Vĩnh Kỳ đổ mồ hôi lạnh liên tục, chỉnh đốn trang phục quỳ xuống nói: “Lời của ngạch nương thì làm sao nhi thần không hiểu chứ? Chỉ là lúc Tam a ca tạ thế, lúc đó nhi thần mang thân phận con trưởng, không thể không có mọi sự châm chước, liền đối với Hoàng ngạch nương hoàn toàn hiếu kính chi tâm nhưng cũng chỉ dám lộ ra ba phần. Dù sao Hoàng ngạch nương cũng Hoàng a mã không hợp với nhau, nhi thần cũng dám thể hiện trên mặt việc thân cận Dực Khôn cung”.
Hải Lan liếc nhìn hắn một cái, lời nói mang theo ý nghĩa trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Con có ý nghĩ này tất nhiên không sai. Nếu không phải con thiên tư thông minh, lại cẩn thận chặt chẽ thì cũng không đến đây hôm nay nói chuyện này”. Nàng thấy Vĩnh Kỳ cúi đầu, cũng không đành lòng: “Dưới đất lạnh, đừng quỳ nữa. Coi chừng chứng đau chân tái phát, phải cẩn thận một chút”.
Vĩnh Kỳ theo bản năng sờ đôi chân, cũng không nghĩ đến ý: “Thái y luôn nói những lời khách sáo này, cái gì tam âm không đủ, ngoại tà quá thịnh chứ?”
Hải Lan thở dài: “Con rời cung khai phủ, tự lập thành một trường phái riêng, mặc dù có phúc tấn thay con lo liệu nhưng chính mình mọi chuyện cũng phải lưu tâm”. Nàng không như nhớ tới cái gì: “Ngạch nương nghe thấy người đi theo con là Thành Quý nói, thân con là huynh trưởng, ở thư phòng đọc sách cần cù như trước, là tấm gương tốt, hơn nữa đối đãi với… vài a ca của Lệnh quý phi cũng vô cùng tốt”.
Môi Vĩnh Kỳ hơi ngập ngừng, vẫn là thản nhiên nói: “Lệnh nương nương cùng nhau giải quyết lục cung, lại là người Hoàng a mã sủng hạnh. Nhi thần yêu thương vài vị đệ đệ nhỏ tuổi, cũng đều là chức trách huynh trưởng”. Hắn do dự một chút, đôi mắt trong suốt nhìn Hải Lan nói: “Mặc dù ở trong cung, ngạch nương có tư lịch nhiều nhất nhưng ân sủng không nhiều, nhi thần làm như vậy cũng hy vong ngạch nương có thể diện không có trở ngại, không ai làm tổn hại tôn vinh thanh ninh ngạch nương”.
Hải Lan yêu quý nhất là cái trán của hắn, thở dài nói: “Con chu toàn là điều tốt nhưng đừng vì cầu vạn toàn mà chuyện gì cũng tự mình chịu đựng. Tuổi còn quá trẻ, vấn vương quá mức cũng tổn hại tinh thần. Có cái gì đau đầu não nhiệt cũng chịu đựng không nói, nên chú ý đến thân thể mình”.
Vĩnh Kỳ mặt ửng hồng lên, chợt cười nói: “Ngạch nương cứ yên tâm đi. Đích phúc tấn nhi thần là Tây Lâm Giác La thị cùng Phúc tấn Tác Xước La thị đều là do tự tay Hoàng a mã, Hoàng ngạch nương thay nhi thần tuyển chọn, các nàng ôn lương cung kiệm, thật là hiền thê”.
Hải Lan bật cười, nhẹ nhàng gõ nhẹ trên trán hắn, cười mắng: “Trước mặt ngạch nương thì còn chột dạ cái gì chứ? Ngạch nương cũng biết bề ngoài con đối đĩa với Đích phúc tấn cùng Phúc tấn đầy tình cảm, mà La thị cũng sinh cho con vài đứa con, nhưng con đau lòng nhất vẫn là Hồ thị cách cách mà thôi”.
Vĩnh Kỳ thấy Hải Lan có ý trách cứ, không ngừng giải thích nói: “Ngạch nương lo lắng, chỉ là Hồ thị xuất thân hàn vi, là người trong phủ mua về làm nha đầu nhưng tính tình nàng cũng coi như nhu thuận, an phận thủ thường”.
Hải Lan không khỏi lắc đầu: “Ngạch nương chỉ mới nói một câu mà con lại liền thay nàng ta biện bạch nhiều như vậy, có thể thấy được bất công. Tuy nói là vương công quý thích đều là ba vợ bốn nàng hầu nhưng con đừng có sủng thiếp diệt thê, đi ngược chiều là tốt”.
Ý cười Vĩnh Kỳ ôn hòa cẩn thận: “Ngạch nương nói đúng. Phúc tấn nhi thần đều dịu ngoan hiền lương, Hồ thị tuy rằng có chút kiều diễm nhưng không kiêu ngạo, hầu hạ nhi thần vô cùng tốt, đối với phúc tấn cũng kính cẩn. Ngạch nương có từng nghe phúc tấn oán giận chưa?”
Hải Lan ôn nhiên sinh cười: “Phúc tấn của con đều là người thành thật, ngạch nương cũng hy vọng con có vợ hiền. Nếu con không chịu thua kém thì Hoàng ngạch nương con cũng tốt hơn một chút”.
Vĩnh Kỳ đang muốn đáp ứng, bỗng nhiên ý cười bị kiềm hãm, có chút do dự: “Ngạch nương, nhi thần cũng là muốn vì Hoàng ngạch nương không chịu thua kém. Nhưng có chuyện cần phải đóng cửa lại, chỉ có mẫu tử chúng ta mới nói được”.
Hải Lan biết hắn muốn kín đáo, liền cũng nhanh nói: “Chuyện gì?”
Vĩnh Kỳ do dự một lát, thập phần khó xử: “Ngạch nương, ngạch nương cùng Hoàng ngạch nương là tình cảm tỷ muội, Hoàng ngạch nương cũng đối đãi nhi thần như người sinh ra. Nhưng thập nhị đệ ngày càng lớn, nhi thần mặc dù cùng hắn thân cận nhưng là không thể không suy nghĩ vài phần. Thập nhị đệ mới là con trai trưởng của Hoàng a mã, là do Trung cung sinh hạ”. Hắn cười khổ: “Có hắn, nhi thần chung quy cũng chỉ là danh bất chính ngôn không thuận mà thôi”.
Ý cười ở khóe môi Hải Lan cũng tắt đi, như bông tuyết mùa đông lạnh lẽo. Vĩnh Kỳ nhìn nàng, không tự giác lui về phía sau hai bước, sợ hãi cúi đầu không dám nói gì.
Thanh âm Hải Lan không chút ấm áp: “Qùy xuống!”
Vĩnh Kỳ nào dám làm trái, hai đầu gối mềm nhũn liền quỳ rạp xuống đất. Hải Lan tháo từng cái hộ giáp khảm san hô chạy xuống, một cái tát thanh thúy vang lên ở phía mặt trái Vĩnh Kỳ, rất nhanh sau đó lại tát thêm bên má phải. Tay nàng cũng không ngừng lại, một chút hạ dùng sức đành, trong mắt có nước mắt rơi lã chã: “Nếu không có Hoàng ngạch nương con thì mẫu tử chúng ta năm đó đã chết ở Duyên Hi cung rồi, ánh mắt của con làm sao không thấy được điều đó chứ? Nếu không có Hoàng ngạch nương con thì con chính là con vợ kế, là con của tần phi thất sủng, ai sẽ còn để ý đến con? Con có thể vào thượng thư phòng đọc sách, có thể văn ôn tập võ, con có thể trở thành niềm vui của Hoàng a mã, là ai đã tính toán cho con? Không có ai khác, chính là nhờ Hoàng ngạch nương con đã từng nuôi dưỡng, con mới có vinh hoa ngày hôm nay! Con có thể viết thư pháp tuyệt đẹp cũng đều do Hoàng ngạch mẫu thân con đích thân dạy dỗ con. Nàng tận tâm lựa chọn hiền thê cho con, cho con thành gia lập nghiệp. Nàng vì con đã phí rất nhiều tâm tư, ngay cả thân sinh Thập nhị a ca của nàng cũng đều so ra thua kém. Nay con lại hồ đồ du mông tâm nói ra những lời ngỗ nghịch như vậy, ngạch nương nghe, thật là thất vọng đau khổ!”
Vĩnh Kỳ làm sao còn dám nói tiếp, cúi xuống liên tục dập đầu, tự tát mình vài cái tát: “Ngạch nương bớt giận! Ngạch nương bớt giận! Nhi thần bất hiếu, nhất thời hôn đầu nói mê sảng, ngạch thương đừng để bị thương thân mình!”
“Thân mình sao?” Hải Lan chỉ vào hắn, vẻ mặt đầy nước mắt, cười lạnh nói: “Con còn biết ngạch nương thân mình sao? Ngạch nương bất quá chỉ là một phế nhân, đã sớm mất sủng ái của Hoàng a mã con, bất quá chỉ sống qua ngày mà thôi. Nếu không có Hoàng ngạch nương đối với con dốc lòng quan tâm, chỉ sợ ngạch nương nuôi lớn con đều khổ sở. Con hôm nay được tôn quý như vậy, liền quên đi lai lịch chính mình!”
Vĩnh Kỳ khổ sở nói: “Nhi thần cũng là hồ đồ, chỉ vì cảm thấy chính mình được Hoàng a mã yêu thích nhưng tổng quát lại thì không bằng so với Thập nhị đệ thiên chi kiêu tử, từ nhỏ tôn quý. Hoàng ngạch nương thương yêu nhi thần, cũng bất quá là vì con mình ngày sau sẽ có cánh tay hỗ trợ mà thôi”.
“Thập nhị a ca tôn quý, đó là ngạch nương hắn là Hoàng hậu, không có gì có thể tranh giành! Con nói đến đây, đó là trái với tâm ý của ngạch nương, cũng là tự đánh vào mặt mình. Muốn trách thì chỉ trách con đầu thai không đúng cái bụng mà thôi. Ngạch nương thất sủng nhiều năm, chưa bao giờ nghĩ đến việc tranh sủng. Bởi vì làm cho người ta hèn hạ, không phải là do xuất thân mà là do phẩm cách chính mình làm việc. Nếu con nghĩ như vậy thì cùng năm đó Đại a ca có cái gì khác nhau chứ? Đại a ca con được Hoàng ngạch nương con nhiều năm dưỡng dục nhưng cũng không lưu nhớ chi ân dưỡng dục nên mới rơi vào kết cục như thế. Mà nay con thân là trưởng tử, đã là người phụ tá đắc lực bên cạnh Hoàng a mã. Nếu thật sự con đã có cái phúc khí kia, nhất định phải tôn Hoàng ngạch vi nương mẫu hậu con làm Hoàng thái hậu, ngạch nương làm Thái phi cũng không quan trọng. Nếu con không có cái phúc khí kia, an tâm làm thân vương hưởng hết phú quý, phụ tá Thập nhị đệ con, cũng là tình lý bên trong. Nhưng con phải nhớ cẩn thận! Chưa tới vị trí kia thì tâm tư không được động. Đại a ca con, Tam a ca cùng Tứ ca đều là vết xe đổ!”.
Vĩnh Kỳ đổ mồ hôi lạnh đầm đìa: “Ngạch nương bớt giận, nhi thần hiểu được”.
“Hiểu được sao?” Hải Lan nâng cằm hắn lên, nghiêm nghị nói: “Con không rõ đâu! Khi con còn ở trong bụng ngạch nương, lúc đó bị người bên ngoài tính kế! Nếu không có Hoàng ngạch nương con cùng ta giúp đỡ lẫn nhau, ta mạo hiểm ăn xong một chút độc dược từ lãnh cung mới giải được oan khuất Hoàng ngạch nương, khi ta sinh con, nàng ta ở bên cạnh làm bạn với ta. Cho nên, thiếu sinh sự đoan, an phận thủ thường! Ngạch nương cùng phúc của con còn lâu dài!”
Vĩnh Kỳ giống như bị sét đánh trên đầu, nhìn Hải Lan, run giọng nói: “Ngạch nương, ngạch nương vì Hoàng ngạch nương, thế nhưng uống thuốc độc khi đó còn mang thai nhi thần, ngạch nương người…”.
Hải Lan buông tay xuống, lẳng lặng nhìn hắn, dùng khăn tay ôn nhu vì hắn mà lau đi mồ hôi lạnh, thần sắc ôn nhu mà kiên định không thể kháng cự: “Vĩnh Kỳ, nếu muốn sống thì không thể không dùng chút biện pháp. Ngạch nương vẫn cảm thấy xin lỗi con. Nhưng nhờ thế mà hôm nay con mới vinh hoa như vậy cho nên đừng vọng sinh ngờ vực vô căn cứ. Con có thể ngờ vực vô căn cứ ngạch nương nhưng tuyệt đối không để đi ngờ vực vô căn cứ Hoàng ngạch nương con! Những lời này con hãy nhớ kỹ!”.
Vĩnh Kỳ khóc không thành tiếng. Trong trí nhớ trưởng thành hắn, hắn rất ít khóc, thật sự rất ít. Hắn khóc không chút tiếng động nghẹn ngào, bả vai dùng sức run run. Hải Lan ôm nhẹ vai hắn, nước mắt lẳng lặng chảy xuống: “Vĩnh Kỳ, ngạch nương biết con ở trong cung lớn lên, huynh đệ không giống huynh đệ, phụ tử càng giống như quân thần. Con có lòng nghi ngờ nhiều thì tất nhiên phòng bị cũng thật nhiều. Nhưng nếu con có lòng nghi ngờ đối với người từng dưỡng dục con thì đó là trời tru đất diệt. Đối với ngạch nương, ai ai cũng không đáng tin, chỉ tin tưởng một mình Hoàng ngạch nương con. Con cũng nên giống như vậy, hãy nhớ rõ điều đó!”.
Sắc mặt Vĩnh Kỳ tịch lieu mà thống khổ: “Ngạch nương, chẳng lẽ người khiến cho ngạch nương đau lòng nhất không phải là nhi thần sao?”
Hải Lan ngồi, thân thủ vỗ về khuôn mặt no đủ tuổi trẻ của hắn, nhận ra rằng cái bộ dáng của hắn giống Hoàng đế: “Tuổi trẻ của con cùng với Hoàng a mã con bộ dạng thật sự giống nhau. Chỉ tiếc, trong lòng hắn chưa từng có ta, trong lòng ta cũng chưa từng có hắn. Người khiến ngạch nương đau lòng nhất là Ô Lạp Na Lạp Như Ý. Nhưng ngạch nương không thể không nói cho con hiểu được, ta cùng với Hoàng ngạch nương con từng có thời gian ở cùng nhau. Trong lúc đó chúng ta tín nhiệm nhau, không có người nào khác có thể dao động. Ngạch nương hy vọng con có thể hiểu được, đừng đi cô phụ nàng ta, phản bội nàng ta”. Nàng đứng lên, quyện quyện nói: “Vĩnh Kỳ, cửa cung đã đóng rồi, con ở lại nơi này ngủ nghỉ đi, ngẫm lại những điều đó mà hiểu đi”.
Nàng chậm rãi đứng lên, chỉ còn lại Vĩnh Kỳ tựa vào ấm tháp đạp trên chân, mệt mỏi mà thê lương. Hắn bi thương gắt gao, đem yết hầu để ngăn chặn lại tiếng nghẹn ngào gắt gao: “Ngạch nương, ngạch nương, người vì cái gì mà đối đãi như vậy chứ?”. Hàn đêm mưa tuyết bên ngoài cửa sổ, thiên địa tịch mịch.
Thiên địa tịch mịch, tĩnh đêm không tiếng động. Hai tròng mắt Hoàng đế ửng đỏ, có thể thấy được đã cực buồn ngủ. Hắn nhìn thấy trước mặt là một thân ảnh đang quỳ gối phủ phục, hắn khàn khàn nói: “Mậu Thiến, những lời ngươi cũng đã nói xong nhưng trẫm vẫn không tin”.
Sắc mặt Mậu Thiến xanh mét, kính cẩn nghe theo phủ phục dưới đất: “Hoàng thượng, nếu nói Lăng Vân Triệt nói mê không được
tính là bằng chứng thì hai quả ngân châm cùng cái yên ngựa này, đúng là bằng chứng như núi. Nếu không phải vì Hoàng hậu mà bao che ý đồ sát hại Bát a ca thì làm sao hai quả ngân châm này, Lăng Vân Triệt lại phải cất giấu kỹ như vậy chứ? Nô tỳ suy nghĩ rất lâu, việc liên quan tới hoàng tự, không thể không liều chết bẩm báo”.
Hoàng đế nghiền ngẫm, trong con ngươi âm trầm không chừng, giơ lên hai quả ngân châm ở trước mặt, trầm ngâm nói: “Ngân châm đã có tích cấu, đúng là vật cũ nhiều năm. Châm ăn khớp với yên ngựa, xác thực không phải là tạo vật giả. Nhưng Mậu Thiến, ngươi cùng Lăng Vân Triệt sớm đã oán hận, nay oán hận chất chứa càng sâu. Cho dù là có vật chứng, trẫm cũng không thể hoàn toàn tin tưởng”.
Mậu Thiến cúi đầu một lát, trong mắt hiện lên một tia oán độc hận sắc, nói: “Vật chứng đã có nhưng Hoàng thượng vẫn không thể tin, bất quá có nô tỳ là nhân chứng. Nô tỳ đã nói qua, ngày đó việc Triệu Cửu Tiêu cũng biết. Hoàng thượng cứ cho người tra hỏi hắn là rõ”.
Hoàng đế cũng không nhìn nàng, chỉ chuyên chú nhìn quả ngân châm, lạnh lùng nói: “Còn chờ ngươi nói sao? Trẫm đã phân phó Tiến Bảo đưa hắn đến đây rồi”. Hắn vỗ tay hai tiếng, bên ngoài Tiến Bảo nghe được, liền đưa Triệu Cửu Tiêu đi vào quỳ xuống.
Hoàng đế nói: “Lý Ngọc đâu?”
Tiến Bảo hồi bẩm nói: “Hoàng thượng biết Lý công công cùng với Lăng đại nhân có mối quan hệ thân thiêt, sợ có tin tức tiết lộ, cho nên nô tài đã truyền ý chỉ Hoàng thượng, thỉnh Lý công công tối nay đi đến lăng của Hiếu Hiền hoàng hậu mà đưa tế phẩm. Về phần những người khác, chỉ có nô tài ở đây, còn những người khác đã cách Dưỡng Tâm điện ba thước”.
Hoàng đế đưa tay, ý bảo hắn đi ra ngoài, chỉ lạnh lùng nhìn Triệu Cửu Tiêu nói: “Gọi ngươi tới vì chuyện gì, chắc ngươi cũng biết chứ?”
Triệu Cửu Tiêu lần đầu diện thánh, sớm đã choáng váng đầu óc như người trong mộng, cả người mềm nhũn giống như say rượu, sợ tới mức té ngã, liên tục dập đầu không thôi, nói: “Nô tài ngu muội, nô tài không biết”.
Trong mắt Hoàng đế, hắn giờ đây như cỏ rác, không dễ dàng nói ra một câu. Vẫn là Mậu Thiến thông minh, chỉ trên mặt đất nói: “Triệu Cửu Tiêu, cái yên ngựa này, ngươi nhận ra không?”
Cửu Tiêu vừa thấy yên ngựa kia, đày lòng rung mình, đột nhiên bừng tỉnh không ít, liên tục lắc đầu không thôi.
Mậu Thiến nhìn hắn, bất giác ôm cánh tay cười lạnh nói: “Ngươi cùng Lăng Vân Triệt đã từng làm việc cùng nhau, Hoàng thượng còn có thể không biết sao? Hoàng thượng đã muốn hiểu rõ chuyện Bát a ca bị thương, ngươi đối với Đại Thanh bất trung mà còn dám lừa gạt Hoàng thượng sao?”
Cửu Tiêu sợ tới mức mồ hôi lạnh như tương, nhưng nhìn thấy Hoàng đế đã tính kỹ càng trước, nghĩ đến Hoàng đế sớm đã biết, hoảng không ngừng nói: “Hoàng thượng, cái yên ngựa nô tài biết, năm đó Bát a ca té ngựa, Lăng Vân Triệt phụng mệnh đi thăm dò, mới biết Bát a ca té ngựa chính là bởi vì ngựa chấn kinh”.
Hoàng đế cũng đâu muốn nghe hắn nói, không kiên nhẫn nói: “Ngựa chấn kinh chính là do hai quả ngân châm xuyên thấu dưới da yên ngựa, cái đó trẫm đều biết. Nhưng Lăng Vân Triệt lúc trước phụng ý chỉ của trẫm truy xét nhưng chưa từng hồi báo lại trẫm, là lý do tại sao?”
Cửu Tiêu nghẹn họng nhìn trân trối, ngơ ngác nói: “Hoàng thượng đều biết hết rồi sao? Còn cái kia… cái kia, nô tài không biết”.
Cổ họng Mậu Thiến giống như lưỡi dao bị rỉ sét, thổi mạnh sàn sạt vào màng tai: “Ngươi thật không biết sao? Ngươi là huynh đệ của hắn. Hắn có sự tình gì, người cũng không biết sao? Việc này hắn là vì ai mà che giấu? Vì ai mà tên vô liêm sỉ Lăng Vân Triệt kia dám lừa dối Hoàng thượng?”
Cửu Tiêu chợt biến sắc nhưng cũng thinh thường: “Đúng là hạng người gà chó. Nghĩ đến việc trộm yên ngựa cùng với ngân châm thì có thể hãm hại phu quân của mình sao? Cũng khó trách mấy năm nay Lăng Vân Triệt chướng mắt ngươi, gặp ta, ta cũng thấy chướng mắt!”. Hắn cố gắng lấy hết cản đảm quay về Hoàng đế nói: “Hoàng thượng có ý tốt ban hôn nhưng người đàn bà này đanh đá điêu ngoa bất tuân, phàm là phu quân có một chút không hợp ý là liền sảo mắng. Nô tài cũng Lăng Vân Triệt tri giao nhiều năm, mặc dù cũng đã nhiều lần khuyên hắn muốn vợ chồng hòa thuận nhưng thực tại là điều không được”. Hắn thấy sắc mặt Hoàng đế không thay đổi, chỉ đang chăm chú nghe, hắn càng thêm can đảm: “Hoàng thượng, nữ nhân này hay đố kị, lại có lòng nhỏ nhen, lời nàng nói thật sự không thể tin tưởng được”.
Hoàng đế cũng không nhìn hắn, chỉ nói: “Cái yên ngựa này là dùng bộ dáng mã tràng, cũng có chút năm đầu, cùng hai quả ngân châm giống hệt nhau. Mậu Thiến, ngươi có tâm như vậy, sáng sớm muốn quyết tâm hãm hại người bên gối ngươi sao?”
Lời này tui là chất vấn nhưng ý ngữ trung muốn áp bức Triệu Cửu Tiêu. Cửu Tiêu nếu không trải qua chuyện cũng không sợ hãi không thôi.
Mậu Thiến tự cho là đắc ý, ngẩng đầu nói: “Hoàng thượng, nô tỳ sở dĩ đến hôm nay mới dám báo cho Hoàng thượng biết việc này. Thứ nhất là bởi vì lúc trước không rõ, sợ có hiểu lầm. Hôm nay thấy Lăng Vân Triệt tìm mọi cách bảo vệ Hoàng hậu nương nương mới biết lòng nghi ngờ đã được chứng thực. Nô tỳ nghĩ, năm đó Bát a ca té ngựa là một chuyện, trong cung từng lan truyền là do Ngũ a ca làm hại. Lăng Vân Triệt phụng chỉ tra rõ, lại chứa nhiều giấu diếm. Nghĩ đến hắn với Du phi tiểu chủ không lui tới, cũng sẽ không vì nàng giấu diếm. Có thể làm cho hắn làm điều đó chỉ có thể là Hoàng hậu nương nương”. Nàng ngưỡng cổ, đáy mắt lóe lên một tia ánh sáng ác độc lạnh lùng: “Theo tâm tư nô tỳ phỏng đoán thì ngay cả chuyện Ngũ a ca cũng bị té ngã, cũng chính là Hoàng hậu nương nương dùng kế nhất tiễn hạ song điêu”.
Thần sắc Hoàng đế đông lạnh, ngoài cửa sổ tiếng gió lạnh thấu xương gào thét, hắn nặng nề nói: “Ngươi nói cái gì?”
Mậu Thiến tiến lên hai bước, giọng nói quỷ dị mà bí ẩn: “Trước đây Hoàng hậu nương nương có thể dựa vào Ngũ a ca. Nhưng bây giờ cũng tự mình có con, Ngũ a ca thiên tư thông minh, văn võ song toàn, Hoàng hậu nương nương có thể nào không vì con mình mà tính toán chứ? Chuyện Bát a ca ngã ngựa, nếu đổ tội lên người Ngũ a ca, tự nhiên sẽ đoạn tuyệt ngôi vị Hoàng đế của hắn. Nếu bằng không, Bát a ca ngã xuống tàn tật, nhất là không thể kế thừa nghiệp lớn, cũng kể như Hoàng hậu nương nương báo thù cũ với Thục Gia Hoàng quý phi!”
Thanh âm của Hoàng đế đã muốn khàn khàn, đáy mắt tung hoàng đỏ sậm tơ máu: “Cho nên ngươi cảm thấy Cảnh Hủy của trẫm chết oan uổng, hoàn toàn là vì nàng ta có một ngạch nương tâm địa ác độc có phải hay không?”
“Dạ! Ngũ công chúa ngọc tuyết đáng yêu, nếu không có một ngạch nương như vậy thì Hoàng thượng có thể nhìn thấy Ngũ công chúa lớn lên, bộ dáng duyên dáng yêu kiều, trở thành công chúa xinh đẹp nhất của Đại Thanh. Ngài có thể tận mắt thấy nàng xuất giá, có một phu quân tốt, có một nhân sinh mỹ mãn, mà không phải chết sớm, mà không phải trở thành vật hi sinh trong cuộc tranh đấu tình cảm của hậu cung”.
Hoàng đế nghiêng ngả lảo đảo vài bước, suy sụp ngã ngồi xuống, khóc không thành tiếng còn nói: “Cảnh Hủy! Cảnh Hủy của trẫm…”.
Triệu Cửu Tiêu chưa bao giờ thấy qua Hoàng đế có bộ dáng như vậy, sợ tới mức hồn phi phách tán, một lúc lâu sai mới hồi phục tinh thần lại, đối với Mậu Thiến trợn mắt nhìn: “Người nữ nhân này, ngậm máu phun người!” Triệu Cửu Tiêu gấp gáp đến độ khuôn mặt đỏ bừng, hận không thể tiến kéo lấy nàng: “Ngươi đừng nói bậy! Đừng nói bậy! Hoàng hậu nương nương tâm hồn ân trạch, tất có phúc báo! Nương nương không phải là người như thế!”
Hoàng đế nghe vậy ngưng thần, giây lát chợt cười lạnh: “Đúng rồi, Trẫm nhớ tới năm đó Hoàng hậu ra khỏi lãnh cung, là chính nàng ta thỉnh cầu trẫm cho Lăng Vân Triệt ra khỏi lãnh cung đến làm thị vệ cho Khôn Ninh cung, sau đó Lăng Vân Triệt mới có một bước lên mây, đến bên người trẫm hầu hạ”. Sắc mặt hắn trắng bệch, nỗi khiếp sợ vẫn còn: “Nghĩ đến thật sự là sợ, đúng là người bên mình tâm phúc lại có tâm cơ như vậy”.
Triệu Cửu Tiêu hoảng hốt, liều mạng dập đầu nói: “Hoàng thượng đừng đa tâm! Hoàng hậu nương nương cùng Hoàng thượng là vợ chồng nhiều năm, nàng được nhiều người tin tưởng nên mới trở thành bạn tả hữu bên người Hoàng thượng! Hoàng thượng đừng hiểu lầm một mảnh thật tình của Hoàng hậu nương nương!”
“Thật tình sao?” Ý cười Hoàng đế chua xoát mà bi thảm: “Từ trước trẫm thật sự cảm thấy Hoàng hậu đối với trẫm một mảnh thật tình, nay xem ra, đúng là ngay cả chính bản thân trẫm cũng không hiểu được. Nếu thật tình đó che giấu điều gì đó thì trẫm thật sự tránh cũng không được”. Hắn vung tay một cái: “Mậu Thiến, hôm nay ngươi nói quá nhiều rồi. So với những năm ngươi hầu hạ trẫm, ngươi còn nói nhiều hơn. Trẫm nghe đủ rồi, ngươi lui xuống trước đi. Trẫm có chút chuyện muốn hỏi lại Triệu Cửu Tiêu”.
Mậu Thiến thưa dạ đáp ứng, khom người cáo lui. Nàng đứng dậy rời đi, cửa điện khép mở khiến giọ lạnh như đao kiếm bay thẳng vào đây, cả người Cửu Tiêu run rẩy, quỳ sát một bên. Hắn chính không biết nên ứng đối thế nào, chỉ thấy một nữ tử bước vào, chầm chậm đi tới bên cạnh mình, quỳ xuống nói: “Hoàng thượng vạn an, quý phi tiểu chủ bảo nô tỳ đến gặp Hoàng thượng thỉnh tội”, Nàng cúi đầu, nơm nớp lo sợ nói: “Quý phi tiểu chủ sau khi uống thuốc đã ngủ vài canh giờ, tỉnh lại gọi người đi ban cho bác Mậu Thiến một ít than, sợ bác gặp lanh, mới biết bác Mậu Thiến sáng sớm đã chạy tới Dưỡng Tâm điện gặp Hoàng thượng”.
Hoàng đế thản nhiên nói: “Không ngại. Lệnh quý phi bị phỏng vốn cũng không phải là chuyện lớn, Mậu Thiến thừa dịp chạy loạn ra đi tìm trẫm, nàng ta sao không lo lắng chứ”.
Vẻ mặt Xuân Thiền đầy vẻ sợ hãi, nói: “Hoàng thượng, tiểu chủ vốn muốn tự mình đến gặp Hoàng thượng thỉnh tội, nhưng Thái ý nói thương thế tiểu chủ vẫn còn đang điều trị nên không được cử động”.
Sắc mặt Hoàng đế thoáng dịu đi, thân thiết nói: “Thái y nói quý phi bị thương có nặng lắm không?”
Xuân Thiền bẩm báo: “Hoàng thượng yên tâm, Thái y nói chỉ cần thoa thuốc tốt, cẩn thận quan tâm, cũng không vội vàng. Nói đến cũng lạ, Lan Thúy…”. Ánh mắt của nàng hướng về Cửu Tiêu, oán giận nói: “Lan Thúy cũng coi như hầu hạ tiểu chủ nhiều năm nhưng vẫn không chú tâm. Nô tỳ đi ra còn thấy nàng ta sợ tới mức khóc, làm bị thương tiểu chủ, còn không biết nên trách phạt nàng ta thế nào”.
Khóe miệng Hoàng đế trầm xuống, tức giận nói: “Giao cho Thận Hình tư trừng trị”.
Lời nói Hoàng đế giống như một trận hàn khí, thổi vào người Cửu Tiêu, Cửu Tiêu rung mình một cái, bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi còn đứng ở ngoài cửa cung, Tiến Trung nhìn hắn bên ngoài thì cười nhưng bên trong không cười nói: “Ngươi nên cẩn thận khi nói chuyện, tính mạng của người trong lòng người vẫn còn nằm trong tay Lệnh quý phi”.
Hắn ban đầu còn có chút hồ đồ, nghe được, bây giờ nghĩ lại cũng đã hiểu qua.
Xuân Thiền thấy Hoàng đế tức giận, vội vàng cười làm lành nói: “Xin Hoàng thượng thứ tội, Lan Thúy luôn chịu khó tay chân, chỉ sợ cũng có lúc nhất thời lầm lỗi, tiểu chủ nói luôn xem trọng Lan Thúy nhiều năm hầu hạ, xin Hoàng thượng hãy cho tiểu chủ xử trí Lan Thúy, đừng đưa đến Thận Hình tư chịu vụn vặt khổ sở, cũng miễn cho việc trong nhà truyền ra ngoài”. Nàng rầu rĩ không đành lòng: “Rốt cuộc, Lan Thúy đã chịu 30 đại côn rồi ạ”.
Hoàng đế còn muốn nói chuyện, nghĩ lại nói: “Cũng tốt. Qúy phi xưa nay tâm từ, không giống như…” Hắn suy nghĩ: “Ngươi đi nói cho quý phi biết Lan Thúy xử trí như thế nào đều giao cho chính nàng ấy quyết định”.
Xuân Thiền kính cẩn tuân mệnh, nhìn Triệu Cửu Tiêu đang run rẩy quỳ trên mặt đất lạnh, liếc mắt một cái, yên lặng lui xuống.
Trong điện im lặng như chỗ không người, Triệu Cửu Tiêu một lòng thương nhớ Lan Thúy, ngẩng đầu thấy Hoàng đế im lặng không tiếng động, nhìn gần hắn. Một lát, thanh âm của Hoàng đế đột nhiên vang lên: “Ngươi cũng không cần nói dối, nơi này chỉ có trẫm, bên ngoài chỉ có Tiến Trung. Ngươi cứ nói thật đi, nếu không sẽ đưa ngươi vào Thận Hình tư. Đến lúc đó cũng không ai có thể cứu được ngươi”.
Triệu Cửu Tiêu nghe xong, không biết làm sao, cột sống hắn dần dần như nhũn ra, rốt cục giống như bị rút hết xương toàn thân, nước mắt chảy ra, nằm úp ngã xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.